Hạo Nguyệt nhếch môi cười, trong lòng sớm ghi hận muốn chết. Mấy hôm trước ở trên bàn cơm, Tàn Nguyệt cùng Thái Tử, cũng dám đánh bạo ở trước mặt nàng mặt nàng liếc mắt đưa tình. . . . . .
Nếu như trước nàng cũng thôi, nhưng nàng hiện tại sẽ là Thái Tử phi, cũng chính là thê tử của Thái Tử, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn tướng công của mình cùng nữ nhân khác liếc mắt đưa tình được.
"Dạ, nương nương! Nô tỳ sẽ gọi cửa. . . . . ."
Tiểu Xuân thầm than một tiếng, muốn khuyên nàng hai câu, nhưng lại lo lắng nên bàn tay đành hạ xuống.
Tính tình tiểu thư chính là như vậy, nay Lâm quý phi chỉ nói một câu như vậy, nàng liền cho rằng. . . . . .
Ai cũng nhìn ra tình cảm của Thái Tử đối với Tàn Nguyệt. Nếu nàng dám đụng Tàn Nguyệt, Thái Tử gia biết, ai biết lại sẽ thành bộ dạng gì?
"Mở cửa! Mở cửa. . . . . ."
Cùng với toàn bộ tiếng đập cửa, và giọng nói quen thuộc, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mạt liếc mắt một cái.
"Tiểu thư, là Hạo Nguyệt?"
Có lẽ, trong tiềm thức, Tiểu Mạt căn bản là không đem Hạo Nguyệt trở thành chủ tử, nàng rất hận nàng ta, cho nên nói chuyện cũng không tôn kính.
"Đúng vậy! Nàng đến đây, ta đây làm sao có thể thanh tĩnh đúng không? Tiểu Mạt, lát nữa không nên nói lung tung, cố nhẫn nại nàng vài ngày, biết không?"
Âm thầm nắm chặt cái bình trong tay, Tàn Nguyệt lạnh lùng cười, Hạo Nguyệt, nhìn xem ngươi còn có thể tiêu dao mấy ngày nữa đây?
Hừ, đừng trách ta lòng dạ ác độc, ai bảo ngươi hãm hại ta, còn mang bầu hài tử của hắn?
Kỳ thật, ta căn bản không muốn thương tổn ngươi, mặc dù ngươi lần lượt thương tổn ta. . . . . .
Nhưng ngươi thương tổn ta như thế nào, ta cũng có thể tha thứ, có thể không để trong lòng, cười một cái, hoặc là thở dài một tiếng, vân đạm phong khinh. . . . . .
Nhưng, các ngươi ngàn không nên, vạn không nên, không nên thương tổn hài tử của ta.
Đứa nhỏ, là hy vọng duy nhất của ta, nay đứa nhỏ không có, hy vọng của ta cũng không còn . . . . . .
Giống như, hài tử của ngươi, cũng là hy vọng duy nhất của ngươi cùng Thái Tử.
Các ngươi để cho ta mất đứa nhỏ, ta cũng cho các ngươi mất đi đứa nhỏ, như thế nào cảm thấy hợp lý, nàng cũng hiểu được thiên kinh địa nghĩa. . . . . .