Một nha đầu đi tới, cẩn thận đỡ Hạo Nguyệt rời đi. Cảm giác được bên này nhìn chăm chú, Hạo Nguyệt quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt một cái. . .
Tàn Nguyệt vội vàng cúi đầu, nàng hiện tại, còn chưa muốn nhận lại Hạo Nguyệt !
Nàng nguyên bản dáng vóc tiều tụy, tuyệt không giống bộ dạng nàng bình thường. Mà cái liếc tàn nhẫn vừa rồi, mới giống như là Hạo Nguyệt nàng quen biết.
Hạo Nguyệt rời khỏi, đi tới cửa, lại quay đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu, mới chân thành rời đi. . .
“Nguyệt, sao lại là nàng . . . .”
Chanh Sát vội vàng đi lên trước, khẩn trương nhìn Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt quay đầu, hai mắt nhìn Phật tổ nguy nga, thở dài:
“Chanh, ta không sao. . . . . .”
Phật tổ, ngươi thật sự có thể đạt thành tâm nguyện sao? Hạo Nguyệt không phải một người tốt, nhưng nàng hiện tại cũng không tốt. Hài tử kia, không biết hiện tại thế nào.
Hạo Nguyệt, đúng là vẫn sinh đứa nhỏ ra. Mà Ngũ hoàng tử, sở dĩ để cho nàng sinh ra, cũng dự liệu được trạng huống hiện tại?
Đứa nhỏ là vô tội, nếu nàng biết, về sau nàng cũng có thể có đứa nhỏ, lúc trước cũng không. . . .
Tâm, đột nhiên trở nên rất loạn, nghĩ đến lòng của nàng đã đủ lạnh, nhưng bây giờ xem ra, nàng còn chưa tới mức tâm lạnh như sắt.
Nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên cảm giác được có chút đau, đau quá đau quá .
Chính mình mất đi đứa nhỏ thật là thảm, nhưng làm một nữ nhân, nàng hiểu tâm tình Hạo Nguyệt, nhìn đứa nhỏ của mình chịu tội, làm nương, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Có lẽ, ban đầu còn chưa có sinh, nàng có thể nhẫn tâm thiết kế Tàn Nguyệt, hại một đứa nhỏ chưa thành hình. Nhưng đứa nhỏ sinh ra rồi, nàng còn có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ chịu khổ sao?
Không tận mắt thấy hài tử kia, chỉ nghe được Hạo Nguyệt nói như vậy, nàng đã cảm thấy chính mình thực tà ác.
Ân ân oán oán giữa người lớn, đó là chuyện giữa đại nhân, không nên xúc phạm tới đứa nhỏ, đặc biệt một đứa nhỏ còn chưa có hiểu biết.
Nhưng, nay thương tổn đã thành, nàng cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, có biện pháp gì đến cứu hay không?