Ngũ hoàng tử thở dài, vẻ mặt thương cảm vô hạn.
Tàn Nguyệt nhẹ nói :
"Ta đây có phải hay không nên cám ơn ngươi? Cám ơn ngươi thiết kế cạm bẫy để cho ta chui vào?"
"Thế thì không cần, ta chỉ là muốn bảo hộ ngươi. . . . . ."
Chưa kịp chuẩn bị, Ngũ hoàng tử đã kéo Tàn Nguyệt qua, cười nhẹ nói:
"Hơn nữa, ta không đành lòng để ngươi bị Lâm Quý Phi giết chết. . . . . ."
Lâm quý phi? Chẳng lẽ ngày đó, hắn đã ở bên cạnh sao?
Trong đầu kêu loạn , Tàn Nguyệt bỗng nhiên cảm giác mệt mỏi quá, thời điểm hoàn hồn, Tàn Nguyệt mới biết được, lúc này nàng đang ở trong lòng Ngũ hoàng tử !
"Ngươi. . . . . . Buông tay. . . . . ."
Lửa giận vừa ra, Tàn Nguyệt cuống quít tránh , Ngũ hoàng tử không buông tay ra, thở dài:
"Tùy ngươi, nếu ngươi hi vọng toàn bộ người trong phủ biết trong phòng của ngươi có nam nhân, chứng thực tội danh thông dâm, ta không ý kiến. . . . . ."
"Ngươi. . . . . ."
Tránh hắn ra, Tàn Nguyệt lui về phía sau vài bước, lửa giận ngập tràn trong lòng nhìn Ngũ hoàng tử, âm thanh lạnh lùng nói:
"Điều kiện của ngươi, ta sẽ không đáp ứng, tùy ngươi thích làm sao thì làm!"
"Nguyệt Nhi, đừng nóng vội! Ta cho ngươi hai ngày suy nghĩ, nếu đến lúc đó ngươi còn không đồng ý, cũng đừng trách ta không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc . . . . . ."
Sưu một tiếng, Ngũ hoàng tử biến mất, bên trong im ắng , lạnh tanh . . . . . .
"Tiểu thư. . . . . ."
Một tiếng hô nhỏ, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Tiểu Mạt, kinh ngạc nói:
"Tiểu Mạt, ngươi. . . . . ."
"Tiểu thư, nô tỳ nghe được rồi, nô tỳ ở ngay bên ngoài. . . . . ."
Nàng bị người điểm huyệt, không thể nói chuyện không thể động, nhưng nghe rõ ràng tất cả bên trong .
"Ngươi cũng biết rồi?"
Tàn Nguyệt hít một hơi, mỏi mệt xoa xoa đầu:
"Ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Đối với việc ra tay với Hạo Nguyệt, tới bây giờ nàng không hối hận, nhưng không nghĩ tới việc có thể sa vào cạm bẫy của Ngũ Hoàng tử.