Đau quá, đau quá. . . . . .
Vì sao không ai nói với nàng, sinh con là chuyện thống khổ như vậy?
“Không, không muốn. . . . Ta không muốn sinh, không muốn sinh. . . .”
Bắt lấy tay của một người, Hạo Nguyệt lớn tiếng kêu.
“Hạo Nguyệt, nữ nhân sinh con, lần đầu đều đau như vậy. Không được tùy hứng, nghe lời. . . .”
Cúc Văn đứng ở một bên, ôn nhu giúp Hạo Nguyệt lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng an ủi.
“Nương, thái tử. . . . . . Thái tử đâu. . . . . .”
Hai mắt mê mang ở bên trong tìm một vòng, người muốn gặp nhất lại không nhìn thấy. Hạo Nguyệt khẩn trương hỏi.
“Nữ nhân sanh con, nam nhân làm sao có thể vào? Hạo Nguyệt, thái tử ở bên ngoài, không có việc gì, không có chuyện gì. . .”
Cúc Văn thở dài, đã qua lâu như vậy, Hạo Nguyệt vì sao còn chưa hiểu rõ đây? Nữ nhân, cho dù ngươi là Thái Tử Phi, cũng không thể quản thái tử.
“Hắn ở bên ngoài sao? A. . . . . .”
Lại một trận đau đánh úp lại, Hạo Nguyệt cắn chặt răng, mồ hôi trên trán rơi nhanh hơn, đau đến nàng thiếu chút nữa không thở nổi.
“Ta muốn giết nàng. . . Nương, giúp ta, giết Tàn Nguyệt. . . . Thái tử muốn cứu Tàn Nguyệt, giúp ta giết nàng. . . .”
Vài ma ma đỡ đẻ, còn có nha đầu đều sửng sốt, người sinh con đau như vậy, còn có thể nói ra lời ác như vậy, chỉ sợ Hạo Nguyệt là người đầu tiên?
“Được, được, nương giúp ngươi là được. . . .”
Hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, các nàng gục đầu xuống, tiếp tục làm việc, Cúc Văn thở dài:
“Hạo Nguyệt, đừng nói lung tung, giữ khí lực, lát nữa sẽ càng đau. . .”
Nữ nhi này, không phải nàng quá nuông chiều nàng? Nàng nói ra lời như vậy, nếu Tàn Nguyệt có cái gì ngoài ý muốn, mình chính là khả nghi nhất. . . .
“Nương. . . . . .”
“Hạo Nguyệt, chịu đựng, sinh hạ tiểu thế tử, tất cả còn không tùy ngươi?”
Cúc Văn cười cười, khi quay đầu trong mắt đã mang tàn khốc:
“Sao lại thế này? Đã đau đớn như vậy, sao còn chưa có sinh ra. . . .”
“Phu nhân, vừa rồi đã bẩm báo quý phi nương nương, Thái y cũng sắp tới rồi, hiện tại thể lực phu nhân không đủ, vô lực sinh con. . .”