“Đúng vậy, con ta đã chết, nàng cũng đi rồi, là ta đuổi nàng đi. . . Chẳng qua là khi đó ta không có cách nào. Dân không đấu với quan, chúng ta làm sao có thể đấu cùng hoàng gia? Tính tình nàng rất giống cô nương, dịu dàng, bình tĩnh, dường như tất cả cũng không để ở trong lòng, kỳ thật, điều nàng để ý, tuyệt không thiếu. Hoàng tử nhìn trúng nàng, thật giận ta một lão thái bà lại không có năng lực bảo hộ nàng. Lúc nàng đi, ta đứng ở trong đám người, nhìn kiệu mừng đỏ thẫm kia, càng đi càng xa. . . Ngươi xem ta, già nên hồ đồ rồi phải không? Lại nói hươu nói vượn. . .”
Trong mắt Tàn Nguyệt, vô cùng chua xót, nàng chỉ biết, bọn họ không vứt bỏ nàng, bọn họ cũng là bất đắc dĩ . . . .
“Nàng ngồi kiệu hoa đi rồi?”
Biết rõ, mình hòa thân, nhưng bây giờ, nàng lại tàn nhẫn muốn biết,
Bọn họ, cha mẹ chồng của nàng, xem chuyện này thế nào.
Thực tàn nhẫn, cũng rất ích kỷ, nhưng nàng chính là muốn biết. . .
“Đúng vậy, đều là chủ ý của con tiện nhân kia, nàng bảo hoàng thượng cho nàng cái danh hiệu công chúa, đưa nàng đi ra ngoài hòa thân. . . .”
Hòa thân, nghĩ đến tuyệt vọng ngay lúc đó, tâm vẫn cảm thấy quặn đau. Nhưng nàng cũng nên cảm tạ lần đó hòa thân, bằng không sao gặp lại Địch Mân, sao có thể có hạnh phúc hiện tại?
Nàng biết Địch Mân còn, nhưng Địch lão phu nhân lại không biết, bọn họ vẫn luôn đau lòng, bởi vì Địch Mân, cũng bởi vì chính mình!
“Phu nhân, người xấu có ác báo, trên trời luôn công chính, người cũng không cần thương tâm. . .”
Nhìn phu nhân già đi rất nhiều, trong lòng Tàn Nguyệt ê ẩm.
“Đúng vậy, cho nên ta phải sống thật tốt, ta còn đang chờ xem báo ứng của nàng!”
Địch lão phu nhân ha ha cười gượng, biết rõ khả năng không lớn, nhưng nàng lại. . .
Cho dù, là một hy vọng! Nhi tử không về được, con dâu cũng mất, nàng còn có thể khẩn cầu cái gì?
“Sẽ không chờ lâu. Phu nhân, người bảo trọng, phải tin tưởng, tất cả đều sẽ tốt. . . .”
Nhìn thời gian, cũng không sớm, Tàn Nguyệt vội vàng cáo từ. Địch lão phu nhân không tha, Tàn Nguyệt chỉ có thể đồng ý, về sau sẽ thường xuyên tới đây thăm. . .