Ngoài cửa sổ, mặt trời sớm lên cao, ánh mặt trời nghịch ngợm, từ cửa sổ xuyên thấu qua rèm cửa, nhưng như thế nào cũng không nhìn trộm được ngọt ngào bên trong. . . .
****
Thay mấy bộ quần áo, nhưng như thế nào cũng không che hết vết đỏ xấu hổ bên cổ. Tàn Nguyệt thở dài, như vậy làm sao nàng đi ra ngoài, bị Chanh Sát nhìn thấy, chẳng phải là sẽ cười chết. . .
Phì một tiếng, có người rất không hợp bật cười.
Tàn Nguyệt quay đầu, nhìn người tựa bên giường, lẩm bẩm cả giận nói:
“Ngươi còn cười! Đều tại ngươi, người ta phải làm sao đi ra ngoài gặp người . . . . . .”
Vết sẹo như vậy, chỉ ở một bên mặt, khi nhìn thấy gương mặt, căn bản cũng nhìn không thấy cái gì. Nhìn mặt Địch Mân cười nhạt, Tàn Nguyệt làm sao có thể thật sự tức giận ?
“Nguyệt Nhi, ngươi sợ cái gì?”
Thấy bộ dạng nàng không được tự nhiên, sao cảm giác hai người bọn họ đang yêu đương vụng trộm? Ai, bọn họ cũng chỉ là nam nữ hoan ái, không phải là yêu đương vụng trộm được không?
Hơn nữa, hiện tại bọn họ là vợ chồng, giữa phu thê, làm chuyện cực kỳ thân mật, đây không phải là rất bình thường sao?
“Chanh Sát, nàng nhất định sẽ giễu cợt ta. . . . . .”
Tàn Nguyệt đỏ mặt, Chanh Sát luôn thích chọc nàng, nàng không cần như vậy đi ra ngoài?
“Chúng ta là vợ chồng, đây không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, Nguyệt Nhi, ngươi còn thiếu ta đứa bé . . . . . .”
Bỗng nhiên, ý thức được mình đang nói cái gì, ánh mắt Địch Mân tối sầm lại, trên mặt Tàn Nguyệt cũng ảm đạm, đứa nhỏ, cuộc đời này của nàng, chỉ sợ là vô duyên với đứa nhỏ?
“Nguyệt Nhi, ngươi đói bụng không? Chúng ta nên đi ra ăn cơm. . . . . .”
Cuống quít chuyển đề tài, chính là thương cảm Tàn Nguyệt, cũng không cảm giác được lo lắng của Địch Mân, nàng luôn nghĩ, có nên nói cho Địch Mân chuyện kia hay không?
Cùng một chồng với người khác, nàng làm không được, mà để cho Địch gia tuyệt hậu, nàng cũng làm không được, chẳng lẽ, kết quả cuối cùng của nàng, cũng chỉ có rời khỏi Địch Mân sao?