"Tiểu thư, nô tỳ không có việc gì. . . . . . Nô tỳ lo lắng cho tiểu thư. . . . . ."
Tiểu Mạt vội vàng lắc đầu, vẻ mặt bất an nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt khẽ cười nói:
"Ta không sao, hắn cũng sẽ không giết ta, sợ cái gì đây?"
Nói là không sợ nhưng tâm trạng của nàng thập phần bất an giống như muốn bay ra ngoài. Sự ngoan độc của hắn nàng chưa từng gặp qua, nhưng cũng có nghe thấy .
"Đừng lo lắng, hai người chúng ta làm bạn . . . . . ."
Tiểu Mạt đều sợ như vậy, nếu nàng cũng sợ hãi, hai người kia chẳng phải là. . . . . .
Kiên cường, nàng phải kiên cường, cùng lắm thì mất mạng thôi .
"Dạ, tiểu thư, chúng ta làm bạn. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe đến bên cửa sổ vang lên một tiếng cười khẽ, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, Ngũ hoàng tử chậm rãi đến, Tàn Nguyệt thật khẽ nắm chặt tay Tiểu Mạt, nhìn nụ cười vô lại của nam tử kia.
"Quyết định sao? Nguyệt Nhi?"
"Không được gọi ta Nguyệt Nhi, ngươi không có tư cách này!"
Nguyệt Nhi, thời điểm nghe thấy cái tên thốt ra trong miệng một nam tử , Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy một trận đau lòng. Không lâu trước, Địch Mân cũng gọi nàng như vậy , thân thiết gọi nàng Nguyệt Nhi .
Nhưng hôm nay, Địch mẫn đã mất, cũng mất đi cách gọi này. . . . . .
"Nguyệt Nhi, bổn vương cũng không phải lần đầu tiên kêu ngươi như vậy, ngươi không phải là không có ý kiến sao?"
Hắn từng gọi mình như vậy sao?
Tàn Nguyệt lúc này sửng sốt, hình như là gọi qua, mà khi đó nàng chỉ lo thương tâm, làm sao chú ý đến điểm ấy?
"Ta không chú ý đến. . . . . . Tên , chỉ có tướng công của ta mới có tư cách goih . . . . . ."
Xấu hổ cười, đã thấy Ngũ hoàng tử đỏ mặt, không vui nói:
"Hắn đã chết. . . . . ."
"Nhưng ta vẫn là thê tử của hắn, đây là chuyện không thay đổi được!"
Hừ lạnh một tiếng, Tàn Nguyệt kiên quyết nói. Ngũ hoàng tử sắc mặt tối sầm, cố gắng hút vài hơi khí , âm thanh lạnh lùng nói:
"Điều kiện của ta đâu? Ngươi tính. . . . . ."