Nhìn tận mắt con của mình chết đi, hơn nữa còn là bị người tàn nhẫn hại chết, chuyện kia thật cần nhiều dũng khí!
“Là chúng ta phải xin lỗi hắn. . . . . .”
Hoàng thượng hít một hơi:
“Hạo Nhi, cũng là con của bọn họ! Bọn họ, hoàn toàn xứng đáng. . . . . .”
Hoàn toàn xứng đáng!
Hay một cái hoàn toàn xứng đáng!
Bất quá, chính là như vậy, vốn là như vậy, không phải sao?
“Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn xứng đáng! Ngạo, ngươi già hơn rất nhiều.. . . . .”
Ngồi vào bên giường, cẩn thận lấy khăn lụa ra, lau đi vết máu bên miệng hoàng thượng, Hàn phi dịu dàng nhìn hắn.
“Nhưng ngươi, lại còn trẻ như vậy. . . . . .”
Hai mươi năm, năm tháng thật sự thực chiếu cố nàng, Trúc Thanh chăm sóc nàng cũng rất tốt!
Tuy rằng, không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng đây cũng là sự thật, sự thực xác định chắc chắn!
“Ta mất ký ức, không lo không sầu qua hai mươi năm. . . Đã quên tất cả, vốn cũng rất hạnh phúc. . . . . .”
“Vũ Nhi, ngươi cũng quên ta sao?”
Hoàng thượng khẩn trương nắm tay Vũ Nhi, trong thanh âm khó nén khẩn trương.
“Phải, đã quên!”
Không phải đã quên, mà không muốn nhớ lại:
“Lúc ấy sư huynh dùng bồ câu đưa tin cho ta, nói ái phi của ngươi muốn giết ta, đơn giản là ngươi nhiều lần đề nghị, muốn lập Hạo Nhi làm thái tử. Sư huynh bảo ta lúc này rời đi, trốn rồi nói sau. Ta biết ngươi yêu ta, ngươi cũng yêu Hạo Nhi, ta biết, ngươi nhất định sẽ bảo hộ chúng ta, ta cự tuyệt. . . Chưa nói cho ngươi biết, bọn họ đã đuổi giết! Khi ta trúng kịch độc, thời điểm ta ở trên xe chạy trối chết, thời điểm ta trúng tên, thời điểm ta rơi núi, khi ta bị nàng chôn sống, lúc ta trơ mắt nhìn Địch Mân, bị bọn họ bóp chết. . . Hoàng thượng, ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu? Thập tử nhất sinh chạy thoát ra ngoài, đổi lấy là cái gì? Đổi lấy là cái gì?”
Không muốn nhắc tới, nhưng cho tới bây giờ vẫn không quên. Hàn phi đau khổ nhìn hoàng thượng, nhìn hoàng thượng hổ thẹn, nhìn hoàng thượng tự trách. . . .
“Vũ Nhi, ta. . . Ta không biết. . .”
Mở miệng, lại mở miệng, hoàng thượng khó khăn nói.