Hiên Vương đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, hắn thấy qua thái độ sủng nịnh của Địch Mân dành cho Tàn Nguyệt, cũng được chứng kiến thâm tình của Tàn Nguyệt dành cho Địch Mân, trong khoảng thời gian này, thật là khổ nàng
"Không cần cám ơn"
Vừa từ chối nhận lời nói cảm tạ, xe ngựa lúc này đột nhiên dừng lại, Hiên Vương trong lòng cả kinh, vén rèm xe ra nhìn, chỉ thấy bên ngoài binh lính đứng chỉnh tề
"Các ngươi"
Hiên Vương vừa lộ đầu, có một nam tử đã đi ra:
"Hiên Vương gia, quý phi nương nương cho mời Tàn Nguyệt cô nương, đặc biệt dặn dò nô tài cung kính tiếp đón"
Quý phi? Người của nàng, tốc độ cũng không phải chậm. Tàn Nguyệt thở dài, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, hiện tại cái gì cũng không cần suy nghĩ
Hiên Vương quay đầu lại, nhỏ giọng nói:
"Muốn đến 1 lần không?"
"Không cần, cùng hắn trở về đi, Lâm Quý Phi gióng trống khua chiêng lớn như vậy, nên sẽ không giết ta. Ngươi nghĩ cách, làm cho thái tử biết ta ở trong tay Lâm Quý Phi"
Tàn Nguyệt rũ mắt xuống, nhỏ giọng dặn dò
"Thái tử? Hắn"
Hiên Vương nâng lông mày, thái tử đã tìm Tàn Nguyệt, hắn lần này hẳn là sẽ rất hận Tàn Nguyệt mới đúng
"Ngựa chết làm như ngựa sống, không còn cách khác, không phải sao?"
Hiên Vương xuống xe, xe ngựa trở lại, tốc độ cũng nhanh như bay, nhưng bây giờ tâm tình đã cách biệt một trời.
Xe ngựa tiến cung, Tàn Nguyệt trực tiếp được đưa vào trong 1 cái sân cũ nát. Chung quanh có trọng binh gác, tất cả trong viện đều rất cũ nát, đại môn cũng bị một tiếng khóa kêu loảng xoảng
Đất rất bẩn, góc tường cũng không mạng nhện, xem ra căn phòng này thường xuyên có người tới. Nhưng không biết là tới đây quét tước hay là bị giam ở đây?
Nói thật, nơi này có vẻ không khác lắm. So với trong lao, hẳn là tốt hơn rất nhiều?
"Tiểu thư, người ngồi xuống nghỉ ngơi trước, ta tới quét dọn."
Tiểu Mạt bất mãn liếc mắt nhìn phòng ở, trong mắt hiện lên một tia mất kiên nhẫn, thanh âm cũng hơi khàn khàn
"Không cần, chúng ta cùng nhau dọn dẹp đi. Không biết ở chỗ này bao lâu"