“Nhưng thái tử yêu ngươi thật sâu, nếu có một ngày, ngươi có thể hay không. . . .”
Tàn Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng che Địch Mân môi, cười khổ nói:
“Ta không giống, ta tin tưởng cảm tình ngươi đối với ta, ta tin tưởng ngươi không phải yêu rất nhiều, trong lòng ngươi chỉ có mình ta!”
“Nguyệt Nhi. . . . . .”
Ôm chặt Tàn Nguyệt, tâm Địch Mân kích động nhảy thình thịch, hai mắt giống như bảo thạch lộng lẫy nhất, sáng lóe lên.
“Mân, đồng ý với ta —— nếu ngươi có nữ nhân khác, để ta tự do!”
Gắt gao rúc vào trong lòng Địch Mân, Tàn Nguyệt run run ôm lấy Địch Mân, nhỏ giọng thỉnh cầu.
“Sẽ không, không có ngày đó ! Ta Địch Mân thề, Địch Mân toàn tâm toàn ý với Tàn Nguyệt, cả đời cũng chỉ có một nữ nhân là Tàn Nguyệt, nếu làm trái lời thề này, trời giáng. . . .”
“Không, Mân, không cần nói. . . Ta tin ngươi, tin ngươi. . .”
Không nghĩ rằng, hắn lại thề độc như vậy, Tàn Nguyệt cuống quít che miệng Địch Mân, không cho hắn nói tiếp.
“Nguyệt Nhi, ngươi để cho ta nói xong. . . . . .”
Địch Mân bất đắc dĩ than thở, Tàn Nguyệt cười khổ nói:
“Nhưng nếu như, hoàng thượng đem vị trí truyền cho ngươi thì sao? Ngươi là hoàng thượng, sẽ có tam cung lục viện . . . . . .”
“Nếu làm hoàng thượng phải có tam cung lục viện…, không lo cũng phải. . . .”
Địch Mân không sao cả cười, tiến đến bên tai Tàn Nguyệt, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai khéo léo của Tàn Nguyệt, lẩm bẩm nói:
“So với hoàng thượng, ta càng thích, cùng Nguyệt Nhi của ta, lưu lạc thiên nhai. . .”
Lưu lạc thiên nhai!
Một ước nguyện thật tuyệt, một lý tưởng thật đẹp!
Tàn Nguyệt thở dài, nếu quả thật có thể lưu lạc thiên nhai, sớm xem mặt trời mọc, chiều nghe lá rụng, đêm thưởng trăng sáng, yên lặng nghe côn trùng kêu vang, ngày như vậy, thật là làm cho người ta khao khát.
Nhưng, sẽ có ngày đó sao?
Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, hạnh phúc nghe tim đập trầm ổn bên tai, bỗng nhiên nghĩ đến ngày nào đó, thời điểm hội chùa, hòa thượng kỳ quái kia ——
Bình thản đối với người khác mà nói thực dễ dàng, nhưng đối với nàng mà nói, ít nhất phải hai mươi năm sau. . . .