“Được, ta sẽ mau chóng đưa đi. . .”
Thời gian trôi qua rất nhanh, không quá mười ngày, hoàng thượng sẽ ngất, mà tràng diễn cũng nên xong việc.
Chuyện này, hắn không nói cho Tàn Nguyệt, thứ nhất sợ Tàn Nguyệt lo lắng, thứ hai, Tàn Nguyệt tuy rằng thông tuệ, nhưng cuối cùng là nữ nhân, có lẽ sẽ không đành lòng.
“Phu nhân, đây là nhà của người mà?”
Trong lúc vô ý, đụng phải Địch lão phu nhân, Tàn Nguyệt nhịn không được nhìn nhiều một chút. Địch lão phu nhân mời Tàn Nguyệt vào trong nhà ngồi một chút, Tàn Nguyệt nhịn không được, bảo Chanh Sát đi về trước, chính mình đến phủ Địch tướng quân.
“Nguyệt cô nương, ta cũng cảm thấy có duyên với Nguyệt cô nương, cảm giác cực kỳ thân thiết.”
Địch lão phu nhân cười tủm tỉm, Tàn Nguyệt thản nhiên cười nói:
“Phu nhân thực thân thiết, Nguyệt Nhi cũng rất thích phu nhân!”
Hai mắt Địch lão phu nhân có chút xuất thần nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt bị nhìn không ngừng lau mặt, có mang mặt nạ, nàng hẳn là không nhận ra mình mới đúng.
“Phu nhân, trên mặt của ta bẩn sao?”
Địch lão phu nhân xấu hổ ho khan vài tiếng, cười nói:
“Không phải, là ta thất lễ. Kỳ thật, thực không dám đấu diếm, cô nương cùng con dâu ta rất giống.”
“Con dâu?”
Tàn Nguyệt run lên trong lòng, nàng lúc trước, không phải đã sớm đuổi nàng ra cửa sao? Đến bây giờ tại sao lại thừa nhận mình?
Đã sớm biết lúc ấy bọn họ làm như vậy thực bất đắc dĩ, nay tự mình nghe tới, quả thật.
“Đúng vậy, đáng tiếc nàng không ở nơi này. . . . . .”
Địch lão phu nhân thở dài một tiếng, trên mặt mang chua xót rõ ràng.
“Phu nhân, con dâu ngài không ở nơi này sao?”
Đánh giá bài trí quen thuộc trong phòng, nơi này giống như trước lúc nàng rời đi, chính là thiếu mấy phần sinh khí, làm cho người ta một loại cảm giác không khí trầm lặng.
Cho tới bây giờ đều không nghĩ rằng, mình ở thời điểm như vậy về đây một lần nữa, càng không nghĩ tới, phòng ở từng khiến cho nàng đau lòng muốn chết này, xem ra lúc này, lại trở nên thân thiết như vậy ——
Đơn giản là, trong lòng nàng biết, người nàng yêu còn ở lại, người nàng để ý cũng đều đang để ý nàng. . . .