Tiểu Mạt săn sóc giúp đỡ Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt gật gật đầu, dựa trên vai Tiểu Mạt, nhưng thế nào cũng không ngủ được
Tràn đầy tâm sự, tràn đầy nghi hoặc, nàng làm sao có thể ngủ, sao có thể ngủ ?
***
Buổi tối, thuốc lại một lần nữa bưng lên, Tàn Nguyệt đưa đến chóp mũi ngửi, cái loại thuốc này ngửi có cảm giác muốn nôn, nàng vội vàng đẩy ra xa
"Đây là thuốc gì? Tại sao khó uống như vậy ….."
Thì ra lúc uống thuốc, chỉ biết là thuốc đắng dã tật, nàng không để ý nhiều. Mà nay, trong lòng có nghi ngờ, Tàn Nguyệt phát hiện, như thế nào cũng thấy không quen.
"Tiểu thư, tin tưởng Tiểu Mạt được không? Tiểu Mạt chắc chắn không hại tiểu thư , thuốc này không xấu với tiểu thư, tiểu thư yên tâm uống xong là được"
Trong mắt cảm thấy không yên, mười ngày, tqua năm ngày nữa là được rồi!
Hắn nói qua, chỉ cần uống liên tục đủ mười lăm ngày, tiểu thư có thể dưỡng tốt thân mình, về sau lại có thể sinh long hoạt hổ
"Tiểu Mạt, ta tin tưởng ngươi, nhưng thuốc này sao lại khó uống như vậy? Dường như có chút mùi lạ."
Tàn Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn bịt mũi uống vào
Tàn Nguyệt rốt cục uống xong, Tiểu Mạt thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói:
"Thuốc đắng dã tật, tiểu thư, thuốc tuy rằng không dễ uống, nhưng chỉ cần có thể trị bệnh không phải xong sao?"
"Đúng vậy , Tiểu Mạt, ta biết ngươi nói cũng có lý, nhưng mấu chốt là, nếu quả thật chữa bệnh tốt, thuốc này hiệu quả thật đúng là .. "
Máu cứ chảy nhiều như vậy, tuy rằng nàng không phải thái y, nhưng nàng biết, đây là chuyện nghiêm trọng
Mà Tiểu Mạt giấu diếm rất tốt, Lưu công công cũng chưa chắc biết
Đương nhiên, Tiểu Mạt không nói như vậy, đây chỉ Tàn Nguyệt đoán!
"Tiểu thư, qua năm ngày nữa, hẳn là được rồi"
Tiểu Mạt xin lỗi rũ mắt xuống, Tàn Nguyệt khó hiểu hỏi:
"Là Thái y dặn sao?"
"Vâng!"
Thanh âm rất thấp, Tiểu Mạt không ngẩng đầu, Tàn Nguyệt nhìn nàng, bỗng nhiên lại nhớ tới lời nói của Ngũ hoàng tử