Hơn nữa, lại còn là một mình !
Nhìn bộ dáng sợ hãi của Tàn Nguyệt, tuy rằng cố giữ vững trấn định, nhưng Địch Mân biết, bây giờ Tàn Nguyệt sợ hãi !
“Tàn Nguyệt, nếu ngươi không muốn đi, hay là để ta đi gặp hắn?”
Địch Mân đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, vì sao muốn một mình gặp Tàn Nguyệt đây?
Lạc Tử Thần, thật sự thực khó giải quyết!
“Không, coi như hết! Mân, ta đi! Ta tin, hắn sẽ không làm gì ta. . . .”
Nói thì nói như thế, nhưng lại nhịn không được run run. . . .
“Tàn Nguyệt, ngươi không cần miễn cưỡng . . . . . .”
Nhìn ra nàng giả bộ lên kiên cường, Địch Mân nhỏ giọng nói.
Kỳ thật, Lạc Tử Thần, cũng không phải người quá xấu, khi Tàn Nguyệt hòa thân, hắn thậm chí còn cứu Tàn Nguyệt một mạng!
Lâm quý phi cũng đã nói, lúc ấy nàng tính để cho những người đó bắt cóc Tàn Nguyệt, vứt vào trong quân doanh !
“Mân, sẽ không, để Chanh Sát theo ta đi. Ngươi gần đây bận rộn nhiều việc, việc chính sự quan trọng hơn. . . .”
Thời gian, bất tri bất giác cũng qua nửa tháng, còn nửa tháng, Địch Mân liền đăng cơ, mà sau khi Địch Mân đăng cơ, mới có thể phong hậu!
Phong hậu, ngẫm lại chuyện thần thánh cỡ nào, nhưng ngày đó, dựa theo quy định trước kia, cũng phải phong phi!
Nàng vẫn không dám hỏi, vẫn luôn tránh né đề tài này, nhưng trong lòng lại không lúc nào không nghĩ.
Có phải hay không, đến cuối cùng, nàng vẫn sẽ rơi xuống vận mệnh giống với nương, cùng rất nhiều nữ nhân chung một chồng?
Nghĩ đến đây, trong lòng liền không hiểu đau, biết rõ chuyện này đối với đế vương mà nói, thực bình thường, nhưng nàng cố tình lại khó có thể nhận!
Hi, đời người, tại sao phải có nhiều chuyện phiền não như vậy?
“Nguyệt Nhi, ta cùng ngươi, ta ở bên ngoài chờ ngươi. . . . . .”
Mà bên ngoài phòng, hắn tất nhiên cũng sẽ phái tinh binh gác!
Mặc dù biết hắn không dám xằng bậy, nhưng phàm là chuyện đều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, phải làm tốt chuẩn bị, để ngừa vạn nhất mới được.
“Được!”