“Được rồi! Nàng nhất định sẽ tới!”
Làm như nói cho thái tử nghe, cũng giống như nói cho chính mình nghe, không biết, Tàn Nguyệt đi hay không, căn bản không phải là do nàng!
Trong phòng củi, luôn im ắng, buổi tối ngủ không ngon, bình thường Tàn Nguyệt cũng không ngủ sớm, mà cả đêm, lại ngồi bất an, dù thế nào cũng không an ổn.
“Thiếu phu nhân, người làm sao vậy? Bụng không thoải mái? Muốn tìm đại phu qua đây xem không?”
Tiểu Mạt bất an nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Tàn Nguyệt, tới bây giờ chưa từng thấy thiếu phu nhân như vậy, trong lòng của nàng cũng thấy bất an.
“Ta cũng không biết, chỉ là trong lòng bất an, không hiểu sao bất an, hoảng hốt vô cùng. . .”
Tàn Nguyệt muốn ngồi xuống, nhưng nàng lúc này, ngồi yên được sao?
“Quên đi, nếu không nằm xuống trước. Không chừng, sẽ ngủ được. . .”
Nói thì nói như thế, nhưng sau khi nằm xuống, qua hồi lâu còn chưa ngủ, Tiểu Mạt vẫn đều ở bên giường canh chừng, một bước cũng không dám rời đi.
“Tiểu Mạt, ngươi xông hương gì, thật là khó ngửi, nhanh tắt đi. . . .”
Trong lòng đang rất loạn, bỗng nhiên ngửi được một mùi nhàn nhạt. Nghe nương nói, mùi hương đối với con không tốt, Tàn Nguyệt vội vàng nói.
Quay đầu lại, đã thấy Tiểu Mạt ghé vào đầu giường, một nam tử áo đen đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn nàng.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong này?”
Dường như, hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, sau khi hỏi xong, Tàn Nguyệt hối hận thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi, bất quá người nọ cũng không trả lời, chỉ là bàn tay to duỗi ra, một phong thư rơi xuống trên giường, bức thư màu trắng, chữ viết mặt trên nàng rất quen thuộc, là bút tích của Hạo Nguyệt.
“Hạo Nguyệt? Nàng ở đâu?”
Vội vàng quét qua một lần, Tàn Nguyệt biết người đến không tốt, hắn không phải là chỉ tới đây truyền tin?
“Theo ta đi, ngươi sẽ biết. . . . . .”
Tiếng nói nam tử lạnh lùng, giống như cương thi ngàn năm, Tàn Nguyệt nghe xong run lẩy bẩy.
“Giờ đã tối, ta không đi!”
Có lẽ, hắn sẽ mạnh mẽ mang nàng đi, tay dưới chăn siết thật chặt, Tàn Nguyệt nghĩ, bây giờ nên làm gì.