“Vũ Nhi, thật sự là ngươi. . . . . .”
Hoàng thượng vươn tay, muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhớ mong bấy lâu, nhưng hiện tại cả người hắn vô lực, một chút khí lực cũng không có.
“Ngạo, là ta, lúc ấy, nàng lại chôn sống ta, tự tay bóp chết đứa nhỏ. . . Sau đó, là sư huynh đã cứu ta, đối với ngươi cũng đã quên tất cả trước kia, đến khi Tàn Nguyệt nàng. . . Tàn Nguyệt. . . .”
Hàn phi nói xong, quay đầu nhìn về phía Tàn Nguyệt, chỉ thấy nàng sớm nằm trên mặt đất. Khi nào thì nằm xuống, lại không ai biết.
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
Địch Mân là người đầu tiên xông đi lên, ôm lấy Tàn Nguyệt, chỉ cảm thấy thân thể của nàng rét run, run rẩy không ngừng. . . . . .
“Nguyệt Nhi, ngươi. . . . . .”
“Mau, mau truyền thái y . . . . . .”
Hoàng thượng chợt tỉnh táo tinh thần, Trúc Thanh hừ lạnh một tiếng, tiến lên bắt lấy tay Tàn Nguyệt một lát, âm thanh lạnh lùng nói:
“Không chết được!”
Từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, đổ thuốc ra, cho Tàn Nguyệt uống.
Địch Mân nâng tay, tay Trúc Thanh cứng đờ, cười khổ nói:
“Nếu ta hại nàng, lúc trước cũng không. . . .”
Ánh mắt Địch Mân tối sầm lại, hắn biết y thuật của Thanh thúc, nếu như không có hôm nay, hắn tất nhiên vẫn tin, toàn tâm toàn ý tín nhiệm Thanh thúc.
Thuốc cửa miệng, sau một lúc lâu, Tàn Nguyệt từ từ tỉnh lại, mở mắt Địch Mân, trong đôi mắt xuất hiện một chút mê mang.
“Nguyệt Nhi?”
Địch Mân vội kêu, Tàn Nguyệt quay đầu nhìn lại, hai mắt đột nhiên căng thẳng:
“Mân, hoàng thượng. . . Hoàng thượng không có chuyện gì sao?
Nàng biết Địch Mân, biết chắc, nếu hoàng thượng thật sự gặp chuyện không may, cả đời Địch Mân cũng sẽ không tha thứ chính mình.
“Không có việc gì?”