Hài tử, hài tử của nàng, sao nàng có thể trơ mắt nhìn hài tử bị bỏ đi như vậy đây?
Không được, không được, nàng phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách, thuyết phục thái tử!
Lén lút gọi Tiểu Xuân đến, thay một bộ y phục nha hoàn, hai người liền lén rời khỏi phủ thái tử, đi trên đường.
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải đi đâu? Nếu như... Gia biết rồi, chúng ta đây chẳng phải là..."
Trên đường người đến người đi, nhưng vừa nhìn chung quanh, các nàng lại không có nơi để đi. Quay về tướng phủ sao? Để phụ thân cho thái tử áp lực, hoặc là trực tiếp đi cầu thái tử, có lẽ thái tử sẽ tạm thời đáp ứng. Nhưng bây giờ nàng mới mang thai, đến khi sinh còn quá sớm? Ở giữa, có rất nhiều thời gian, có cơ hội xảy ra chuyện nhiều lắm.
Ở trong phủ, nàng được bảo vệ rất tốt, nhưng nàng cũng biết, nương không biết âm thầm dùng bao nhiêu chiêu số mờ ám, chỉ vì bỏ đi những cây kim đâm vào thịt nàng, trong đó kể cả...
Nương của Tàn Nguyệt!
Nàng cũng là trong lúc vô ý nghe được lời của nương, khi đó, trong phòng nương không có người khác, nha hoàn bên ngoài nói như vậy, nàng là tiểu thư, lén lút chạy trốn vào, người nào cũng không kỳ quái. Nhưng tại một ngày đó, nàng nghe được lời của nương, nương nói không nhiều lắm, nhưng nàng cũng đoán ra đại khái sự tình.
"Đứng lại! Hạo Nguyệt, ngươi muốn làm gì!"
Thấy nàng, nương lấy làm kinh hãi, thấy Hạo Nguyệt muốn rời khỏi, nương nghiêm khắc nói.
"Nương, ta... Tàn Nguyệt thật đáng thương, ta nghĩ..."
Hạo Nguyệt cắn môi, sợ hãi nhìn nương, nàng mười một tuổi, đã hiểu được rất nhiều rất nhiều, cũng rõ rất nhiều rất nhiều chuyện thị phi.
"Hạo Nguyệt, đi về!"
Nương hoà hoãn khẩu khí, thở dài nói:
"Hạo Nguyệt, ngươi còn nhỏ, không biết!"
"Nương, ta hiểu, ta hiểu, Tàn Nguyệt thật sự rất đáng thương, lần nọ lúc ta đến thăm nàng, nàng đã một ngày chưa ăn cơm ..."
Trong phủ, không ít người mắt chó nhìn người, chuyện như vậy cũng rất bình thường, nương ôm lấy Hạo Nguyệt, thở dài nói:
"Hạo Nguyệt, ngươi muốn đáng thương giống như Tàn Nguyệt sao?"