Nhưng nam tử này cũng thật quái dị, rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng hắn lại cảm thấy hết sức quen thuộc.
“Ta chỉ muốn biết, lúc trước Địch tướng quân rơi xuống vách núi, các ngươi là làm sao tìm được hắn, như thế nào nhận định hắn chính là Địch tướng quân ?”
Địch Mân xoay tay, đây mới là mục đích hôm nay hắn tới.
Về thi thể của hắn, cảm thấy là có người cố ý làm, có thể lừa Tàn Nguyệt cùng nương, người nọ đối với hắn, không phải quen thuộc bình thường. . .
“Địch tướng quân?”
Cát Kim kinh ngạc ngẩng đầu, Địch Mân đã chết gần một năm, hắn làm sao có thể đột nhiên chú ý vấn đề này?
Nhưng thân thể này cũng không phải chuyện lớn gì, khi tìm được Địch Mân, rất nhiều người đều ở hiện trường, tại sao hắn phải hỏi mình?
Bất quá, nếu điều kiện của hắn là…, người này nếu không phải bằng hữu của Địch Mân, chính là kẻ địch của thái tử, bất luận là loại nào, với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu gì.
Cát Kim hắng giọng một cái, đánh giá người áo đen một cái, chỉ thấy ánh mắt của hắn bình bình đạm đạm, khí sắc cũng không có một tia gợn sóng.
“Kỳ thật lúc ấy rơi vách núi cũng chỉ có một mình Địch Mân, hắn là vì cứu ta mới trúng kiếm, lúc ấy chúng ta bị phục kích, ngựa của hắn chấn kinh. . . Ta và hắn rất quen thuộc, ta vừa thấy cũng biết là hắn, tuy rằng mặt của hắn đã không nhìn rõ, nhưng quần áo, đồ dùng, đều là của hắn. . . . Các huynh đệ cảm thấy cũng không sai, căn bản kia chính là Địch Mân. . .”
Địch Mân khẽ cau mày, không phải Cát Kim làm ra, bởi vì Cát Kim căn bản sẽ không nói dối, vậy thật là Thanh thúc. Nhưng Thanh thúc, làm sao có thể hiểu mình như vậy? Bọn họ vốn không quen biết.
Quay đầu, Địch Mân thật sâu nhìn Cát Kim một cái, không tiếp tục hỏi, vài câu lên xuống, rất nhanh bay mất.
Thanh thúc, ngươi rốt cuộc là biết Địch Mân khi nào? Vì sao chuyện gì đều chỉ hướng ngươi?
Vốn định đến hoàng cung một chuyến, nhưng trong lòng quá mệt mỏi, Địch Mân chỉ về tướng quân phủ nhìn thoáng qua, liền lập tức trở về cùng Tàn Nguyệt.