Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1135

Nói xong, cô ta cười ngọt ngào với Trần Gia Bảo, nở một nụ cười đẹp đẽ ngọt ngào động lòng người, giả vờ là “thâm tình đại ý”, nhưng trong lòng lại thầm đắc ý, hừ, vừa rồi để anh chiếm nhiều “lợi ích” như vậy, bây giờ là thời gian để anh thực hiện nhiệm vụ “lá chắn” của mình để đáp lại tôi.

“Ừ đúng vậy, Phi Uyên nói đúng, chúng tôi đúng là bạn tốt, còn đặc biệt thân thiết.” Trần Gia Bảo thoải mái cười cười, thản nhiên vươn tay qua ôm lấy eo Phan Phi Uyên sát vào người mình, lại nhấn mạnh nói: “Thật sự là bạn tốt, còn rất thân thiết.”

Muốn để anh tiến lên làm lá chắn, nếu anh không nhân cơ hội này thu chút lợi ích, thì anh không phải là Trần Gia Bảo.

Thân thể Phan Phi Uyên run nhẹ, sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng cũng lập tức thả lỏng, dù sao lúc nãy cùng anh khiêu vũ, Trần Gia Bảo cũng lợi dụng chiếm tiện nghi của cô ta không ít, bây giờ để anh ăn thêm đậu hũ cũng không phải là chuyện gì to tác, đối với việc Trần Gia Bảo làm lá chắn có thể chọc cho Đường Nhạc Thiên tức đến chết, vậy cũng đáng lắm!

Nghĩ tới đây, thay vì ngăn cản hành động không lịch sự của Trần Gia Bảo, Phan Phi Uyên lại chủ động ngả người vào vòng tay của Trần Gia Bảo.

Trong lòng Đường Nhạc Thiên đố kị đến bốc hỏa, nhìn Trần Gia Bảo ánh mắt đã lạnh đến cực độ, trầm giọng như đe dọa, nói: “Anh tên là Trần Gia Bảo? Được lắm, bây giờ anh mau thả tay ra cho tôi.”

Anh ta có cảm giác tên Trần Gia Bảo khá là quen tai, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra là đã nghe ở đâu.

Trần Gia Bảo mắt ngơ tai điếc, ngược lại càng ôm chặt thân thể mềm mại của Phan Phi Uyên vào trong vòng tay, khóe miệng nở nụ cười vô hại, như thể làm người ta tức chết thì không cần đền mạng, thản nhiên nói: “Tôi biểu đạt đối với Phi Uyên là dụng tâm để ý, hình như là không có liên quan gì đến Đường đại thiếu gia thì phải?”

“Tôi nói lại lần nữa, anh nhanh chóng bỏ tay ra khỏi người cô ấy!” Đường Nhạc Thiên ra lệnh, ánh mắt càng lạnh lùng, nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng hiện tại Trần Gia Bảo đã chết một ngàn lần.

Trần Gia Bảo cười cười, cười đến không sợ gì cả, có chút hứng thú: “Vậy thì tôi cũng nói lại lần nữa, tôi cùng Phi Uyên dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến anh. Anh càng không có tư cách ra lệnh cho tôi.”

Phan Phi Uyên quay đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo ngạc nhiên, cô ta không ngờ rằng Trần Gia Bảo lại độc đoán như vậy, biết rõ thân phận và lai lịch của Đường Nhạc Thiên mà vẫn dám đối đầu Đường Nhạc Thiên vì cô ta. Không thể không nói, dù là người phụ nữ như thế nào thì nhìn hoàn cảnh như thế này trước mắt đều sẽ rung động.

Môi cô ta khẽ cong thành một nụ cười nhẹ, ánh mắt sáng lên những tia ấm áp.

Liễu Ngọc Phi trong mắt đều nhìn thấy hết, đáy lòng ẩn lên cảm giác chua xót khó chịu.

Đường Nhạc Thiên hừ lạnh một tiếng, giễu cợt: “Xem ra anh không biết tôi là ai. Anh có tin hay không, chỉ cần tôi ra lệnh, tay nào của anh đã chạm vào Phan Phi Uyên, tôi liền sẽ tháo nó xuống khỏi người anh.”

Võ Vân Bình đang đứng ở phía sau hơi tiến lên, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, anh ta đã nhìn chằm chằm vào cổ tay Trần Gia Bảo.

Vô hình trung, bầu không khí hiện trường trở nên kịch liệt căng thẳng, giống như một con thiết mã đứt cương, có thể kích phát bất cứ lúc nào.

Động tác bên người bọn họ đã thu hút sự chú ý của hầu hết những người có mặt, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nhìn về phía bọn họ, sau khi nhìn thấy Đường Nhạc Thiên sắc mặt có vẻ giận dữ, bọn họ sợ hãi không dám kinh động đến Đường Nhạc Thiên vì thân phận và lai lịch mạnh mẽ của anh ta, sau đó bọn họ lại nhìn về phía Trần Gia Bảo đang đối mặt với Đường Nhạc Thiên, vẻ mặt bọn họ đột nhiên trở nên kỳ quái.

Có thể nói, trước khi bữa tiệc tối này còn chưa chính thức bắt đầu, Trần Gia Bảo đã trở thành người đàn ông nổi bật nhất trong toàn bộ những người tham bữa yến tiệc, khiến những người khác phải vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Bây giờ bọn họ nhìn thấy Đường Nhạc Thiên đi đến kiếm chuyện với Trần Gia Bảo, trong lòng ai cũng hả hê cười trên nỗi khổ của người khác. Ai bảo anh hai tay ôm hết ba đại mỹ nhân xinh đẹp cao quý nhất trong bữa tiệc? Bị vậy cũng là đáng đời!

Trong một thời gian ngắn, hầu hết thượng lưu giới kinh doanh trong bữa tiệc đều chờ xem trò cười của Trần Gia Bảo.

Ngụy Nhã Huyên nhìn thấy một cảnh này, lông mày nhíu chặt một chỗ, cô ta muốn đứng dậy đi tới giúp đỡ Trần Gia Bảo, nhưng cô ta vừa mới đứng lên thì Tiêu Ngọc Tuyết đã nắm lấy tay cô ta.

“Chị Ngọc Tuyết, chị làm sao vậy?” Ngụy Nhã Huyên quay đầu tò mò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK