Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188

 

Trần Gia Bảo cười nhạt: “Trước đây không lâu cũng có một người của nhà họ Triệu các người muốn tới giết tôi. Hắn ta cũng giống như ông, tự cho mình là đúng. Nhưng đáng tiếc thay, bản sự quá kém.”

 

“Là Triệu Bá Thiên, nó là đồ đệ của tao, nó bây giờ ở nơi nào?” Đồ Bá Thạch kích động.

 

Triệu Bá Thiên là học trò cưng của hắn ta. Lần này hắn ta tới thành phố Minh Tế cũng là để tìm được Triệu Bá Thiên.

 

Trần Gia Bảo cười lạnh: “Thì ra là đồ đệ của ông à? Đáng tiếc cho ông là ông sẽ không còn được gặp lại hắn ta nữa, bởi vì hắn ta đã bị tôi giết mất rồi.”

 

“Thằng nhãi ranh, mày dám!” Đồ Bá Thạch giận dữ, toàn thân bỗng nhiên bộc phát ra một luồng khí thế cường đại. Tay nắm chặt lao về phía Trần Gia Bảo.

 

Vô luận là tốc độ hay sức mạnh, so với lúc đánh nhau với Chúc Càn Khôn thì không chỉ tăng lên mấy lần.

 

Chúc Càn Khôn cực kỳ hoảng sợ, giờ ông ta mới hiểu được, thì ra đây mới là thực lực thật sự của Đồ Bá Thạch.

 

“Liền chính mình cũng không cách nào cản trở được một đấm này, đoán chừng Trần Gia Bảo sẽ bị một đấm này đập chết.” Chúc Càn Khôn lẩm bẩm.

 

Một đấm của Đồ Bá Thạch lao tới. Dưới sự bao phủ của kình khí cường đại, liền ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo là Tưởng Đức Lâm cũng hoang mang. Trái tim ông ta đập liên hồi, ông ta bị dọa đến mức ngồi bệt trên mặt đất.

 

Trần Gia Bảo híp mắt lại. Trông thấy một đấm này chuẩn bị lao đến mặt mình, đột nhiên anh đưa tay ra bắt lấy nắm đấm của Đồ Bá Thạch. Mượn sức mạnh của Đồ Bá Thạch, trực tiếp vung tay, vung Đồ Bá Thạch lên trên tường đối diện mình. Một tiếng “Ầm” vang lên, bức tường bắt đầu rạn nứt, xuất hiện những lỗ hổng nhỏ.

 

Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt!

 

Chúc Càn Khôn khiếp sợ, vết thương của ông ta tái phát. Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, cả kinh: “Không….. Không thể nào, Trần Gia Bảo không chỉ chặn được một đấm này mà còn mơ hồ chiếm thế thượng phong?”

 

Đồ Bá Thạch mặc dù chật vật nhưng thần sắc không thay đổi. Hắn ta nhảy lên thật cao, cười lạnh, nắm đấm hung hăng hướng lên trên đầu của Trần Gia Bảo.

 

Ở trên cao nhìn xuống, khí thế thật là kinh người!

 

“Đến đúng lúc lắm!” Trần Gia Bảo hét lớn, anh không tránh không né, đón lấy nắm đấm của Đồ Bá Thạch. Anh vung ra một đấm lao tới.

 

Đơn giản nhất, bạo lực nhất, hung hiểm nhất, ngoài ra còn liều mạng nhất!

 

Tất cả mọi người kinh ngạc hô lên. Mặc dù vừa rồi Trần Gia Bảo chặn được một đấm của Đồ Bá Thạch nhưng dù sao Trần Gia Bảo vẫn còn trẻ mà Đồ Bá Thạch đã thành danh được mười mấy năm. Coi như Trần Gia Bảo bắt đầu tập võ từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng nội kình vượt qua được Đồ Bá Thạch.

 

Trong mắt Đồ Bá Thạch lóe lên một tia khinh miệt. Nếu như mày muốn chết vậy thì tao sẽ thực hiện cho mày vậy!

 

Trong một khoảnh khắc, hai nắm đấm va chạm vào nhau, phát ra một tiếng ầm cực lớn. Chỗ mà nắm đấm của hai người va chạm vào nhau phát ra một luồng nội lực cực mạnh. Trong phạm vi 5 mét, tất cả đồ gia dụng đều bị nghiền nát sạch sẽ.

 

Đám người Trình Lập Phu không khỏi mừng thầm, may mà bọn hắn đã kéo dài khoảng cách nếu không thì dư âm của hai người này sẽ làm cho họ bị thương nặng.

 

Đồ Bá Thạch cả người ở trên cao, nội kình mãnh liệt đấm thẳng xuống. Trần Gia Bảo chịu đựng một áp lực khủng khiếp. “Răng Rắc” Sàn nhà dưới chân anh toàn bộ vỡ vụn.

 

“Cút cho tôi!” Trần Gia Bảo hét lớn. Quyền kình đột nhiên bộc phá. Đồ Bá Thạch cảm thấy một cỗ cự lực đánh tới. Cơ thể không tự chủ bay về phía đằng sau, chật vật rơi ở trên mặt đất.

 

Trái lại, Trần Gia Bảo đứng ngạo nghễ tại chỗ, hai hàng lông mày hăng hái.

 

Rõ ràng là Trần Gia Bảo chiếm thế thượng phong.

 

Đồ Bá Thạch sớm đã thành danh nhiều năm, lại được coi là cao thủ đệ nhất của nhà họ Triệu thế mà bị Trần Gia Bảo đánh lui!

 

Đám người nhao nhao mở rộng tầm mắt. Lệ Trần Sinh càng là không thể tin được, hắn khiếp sợ há to miệng: “Cái đệnh mệnh, Trần Gia Bảo thật lợi hại! Sớm biết như vậy thì mình nên đừng cùng một chỗ với Trần Gia Bảo.”

 

Sắc mặt Chúc Càn Khôn trắng bệch. Ông ta đứng lên, chán nản thở dài: “Uổng cho mình còn cho là có ít đối thủ trong thiên hạ, giờ mới biết chính mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Trần Gia Bảo còn trẻ mà thực lực đã khủng khiếp như vậy, ở trước mặt hắn thì mình tính là cái quái gì?” Ông ta hồn bay phách lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK