Chương 439
Dáng vẻ của Trần Gia Bảo nói năng lỗ mãng, thậm chí là chất vấn Kiều Thanh, trong trí nhớ của mọi người, đây là người đầu tiên.
Kiều Toàn Tuấn lập tức trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Hỗn xược, Trần Gia Bảo, đừng tưởng rằng anh có ân với nhà họ Kiều của chúng ta, thì có thể cao cao tại thượng. Chỉ cần nhà họ Kiều chúng ta có đồng ý, Trần Gia Bảo anh dù y thuật có tốt đến đâu cũng sẽ không làm được gì ở thành phố Đà nẵng này!”
“Ngu xuẩn.” Trần Gia Bảo liếc xéo anh ta một cái, tỏ vẻ khinh thường, như thể anh quá lười để nói chuyện với anh ta.
Kiều Toàn Tuấn càng tức giận, sắp nổi giận thì sắc mặt của Kiều Thanh trở nên u ám, ông quát: “Toàn Tuấn, con im miệng đi, bác sĩ Trần là ân nhân của nhà họ Kiều chúng ta. Con không được vô lễ!”
Mặc dù Kiều Thanh vừa trải qua bệnh nặng, cơ thể còn rất yếu nhưng ông vẫn luôn tỏ ra nghiêm trang, dưới sự tức giận đó, Kiều Toàn Tuấn đã bị sốc liền im lặng.
Ngay sau đó, Kiều Thanh cười một cách đau khổ: “Cậu Trần, câu này của cậu thật khiến tôi băn khoăn không biết trả lời như thế nào. Cậu có câu gì, thì cứ trực tiếp nói ra đi.”
Trần Gia Bảo nghiêm nghị nói: “Ông là ông nội của Phượng Hoa và là người đứng đầu nhà họ Kiều. Đối với nhà họ Kiều mà nói, ông là vật vô giá. Dù tôi có đòi bao nhiêu tiền, so với tính mạng của ông thì cũng không đáng kể. Vì vậy, tôi không cần tiền, chỉ sử dụng nhà họ Kiều của ông như một sự đảm bảo, nợ tôi một điều kiện.”
“Tôi, Kiều Thanh, lấy họ Kiều ra đảm bảo rằng nợ bác sĩ Trần một điều kiện. Bất kể khi nào hay có chuyện gì, chỉ cần bác sĩ Trần nói ra, nhà họ Kiều sẽ cố gắng hết sức thực hiện!”
Kiều Thanh dựa trên giường bệnh, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, thần thái yếu ớt, nhưng ánh mắt rất kiên định, khiến người ta tin vào độ chân thành trong lời nói.
“Được.” Trần Gia Bảo gật đầu cười, xoay người chào sau đó rời đi.
“Con đi tiễn bác sĩ Trần.” Kiều Phượng Hoa lập tức đi theo ra ngoài.
“Thành công của người này trong tương lai tuyệt đối không nói trước được, nhà họ Kiều ta chỉ có thể kết giao chứ không thể đắc tội. Ngọc Nghi, viết thêm điều này vào gia quy nhà họ Kiều, bất kể là ai dám đắc tội với bác sĩ Trần, tuân theo gia pháp mà trừng phạt.”
Kiều Thanh nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo với ánh mắt tán thưởng.
Kiều Ngọc Nghi vâng nhẹ một tiếng, sắc mặt của Kiều Toàn Tuấn có chút thay đổi, Trần Gia Bảo ở trước mặt mọi người đã không cho ông ta một chút mặt mũi nào, vốn dĩ ông ta còn muốn âm thầm đối phó với Trần Gia Bảo, không ngờ ông cụ lại lập ra quy định như vây, thật là làm cho ông ta tức chết.
Kiều Thanh khẽ ho, nói tiếp: “Theo ba nhớ, vị trí tổng giám đốc của công ty kinh doanh thực phẩm Thừa Ân đã bị bỏ trống từ lâu rồi. Phương Hoa cũng không còn quá nhỏ nữa, đã đến lúc phải tự lập, để Phương Hoa đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc cũng coi như là một khóa đào tạo.”
“Vâng.” Kiều Ngọc Nghi vui mừng khôn xiết!
Sắc mặt của Kiều Toàn Tuấn càng thêm khó coi, ông ta bồn chồn: “Ba, Phương Hoa dù sao cũng là con gái, đằng nào rồi cũng phải gả đi theo người. Chúng ta có nên từ từ bàn bạc lại chuyện này hay không?”
“Ba đã quyết định rồi thì không thể thay đổi.” Kiều Thanh lắc đầu, giữa lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi. Ông lại nằm xuống, chậm rãi nói: “Ba mệt rồi, mọi người ra ngoài hết đi.”
Kiều Toàn Tuấn vâng một tiếng, trong mắt ông ta hiện lên một làn sương mờ mịt.
Bên này, Trần Gia Bảo đã đi theo Kiều Phượng Hoa tới sảnh và đang đi về phía cửa.
Đột nhiên, một người con trai trẻ đẹp chợt đứng chắn trước mặt Trần Gia Bảo, vẻ mặt tức giận, rõ ràng không mang một chút nào thiện ý.
“Kiều Tuấn Phong, cậu đang làm gì vậy?” Kiều Phượng Hoa cau mày.
Kiều Tuấn Phong là con trai của Kiều Toàn Tuấn và là em họ của Kiều Phượng Hoa.
“Trần Gia Bảo, anh đã xúc phạm ba tôi trước mặt tất cả mọi người. Anh chờ đấy, món nợ này tôi sẽ không chỉ đích thân hỏi thăm anh mà còn cho anh biết hậu quả của việc xúc phạm nhà họ Kiều của chúng tôi ở cái tỉnh này!” Kiều Tuấn Phong chế nhạo. Dù trình độ y học của Trần Gia Bảo có cao siêu đến đâu, nhưng trong xã hội bây giờ, đứng trước một nhà tư bản hùng hậu thì trình độ y học siêu phàm chỉ là số không!
Vì vậy, từ tận đáy lòng, Kiều Tuấn Phong luôn coi thường Trần Gia Bảo, nếu như không phải để ý tới Phương Hoa, sợ rằng bây giờ cậu ta đã gọi thêm mấy tên bảo vệ dập Gia Bảo cho đã.
“Thì ra cậu là con trai của Kiều Toàn Tuấn.”cTrần Gia Bảo bỗng chốc nhận ra, sau đó nở nụ cười khinh thường, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Quả nhiên là rồng đẻ ra rồng, phượng sinh ra phượng, chuột sinh ra con thì biết đục lỗ.”
Sắc mặt Kiều Tuấn Phong hơi thay đổi, anh ta tức giận nói: “Trần Gia Bảo, anh có ý gì?”
“Ý tứ rất đơn giản, ba cậu ngu ngốc, thì cậu cũng ngu ngốc. Nếu nhóc có can đảm, hiện tại có thể ra tay, nhưng vẫn phải nhắc nhở cậu một chút, tôi vừa mới cứu ông nội của cậu, nếu để cho ông cụ biết cậu làm gì với tôi thì hậu quả chắc chắn cậu không lường trước được đâu.” Trần Gia Bảo cười nhạo, cất bước đi về phía trước.
Hoàn toàn khinh thường không thèm liếc một cái!
Kiều Tuấn Phong sắc mặt thay đổi, nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên tia nhục nhã, nhưng cũng không dám tiến lên, giận dữ la hét: “Hãy đợi đấy! Người cười cuối cùng mới thực sự là người thắng cuộc!”
Kiều Phượng Hoa ở bên cạnh lắc đầu, chính vào lúc đó, Kiều Tuấn Phong đã thua Trần Gia Bảo rồi.
“Đôi khi, không phải là giọng nói càng lớn thì càng có quyền lực.” Kiều Phượng Hoa nhàn nhạt nói, rồi đi theo Trần Gia Bảo.
Sắc mặt Kiều Tuấn Phong một lần nữa lại biến đổi, mạnh mẽ hừ một tiếng!
Khi Trần Gia Bảo bước ra khỏi biệt thự nhà họ Kiều, Kiều Phượng Hoa cũng đã đuổi kịp anh, lo lắng: “Gia Bảo, tính cách Kiều Tuấn Phong bướng bỉnh y như chú hai của tôi. Hôm nay anh làm hai ba con nhà họ mất mặt như thế, cẩn thận họ sẽ trả thù anh.”
“Chỉ là một tên hề đang pha trò nhảy nhót mà thôi, sư tử chưa bao giờ để ý đến việc kiến con trả thù.”
Trần Gia Bảo tự tin nói.
“Tôi biết anh rất lợi hại, nhưng cũng không nói chắc được chú hai sẽ làm gì, anh vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Kiều Phượng Hoa trợn tròn mắt, biết Trần Gia Bảo Không để lời cô lọt vào tai, liền nói tiếp: “Tôi đưa anh đi, anh muốn đi đâu?”
Vừa dứt lời thì điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Phượng Hoa lấy điện thoại ra, nhìn thấy ID người gọi, đầu tiên là giật mình, sau đó vô thức liếc nhìn Trần Gia Bảo, lẩm bẩm: “Tại sao lại là cô ta?”