Chương 1310
Trần Gia Bảo mỉm cười, sau đó nhìn Lưu Vũ Tình, và hỏi: “Thật ra, tôi rất tò mò, Kinh Lập Thành cũng được coi là một người tài năng và có gia cảnh tốt. Anh ta là hoàng tử quyến rũ trong lòng vô số cô gái. Tại sao cô không thích anh ta, thậm chí hình như còn ghét bỏ?”
Lưu Vũ Tình trầm ngâm sau đó chợt nở nụ cười: “Đây là bí mật. Lần sau gặp lại em sẽ kể anh nghe.”
“Được.” Trần Gia Bảo vươn mình uể ỏa, đứng thẳng lên và nói: “Tôi cũng phải đi đây, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại.”
“Anh định đi sớm như vậy sao?” Lưu Vũ Tình lưu luyến, rồi lại nghĩ ngày tháng còn dài, sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt, thế là vui vẻ trở lại, cô ta đỏ mặt và nói: “Ba ngày này tôi sẽ ở câu lạc bộ giải trí Sakura. Nếu muốn tìm tôi, thì anh có thể đến bất cứ lúc nào.”
Trần Gia Bảo cảm nhận được cô gái xinh đẹp trước mặt đã có ấn tượng tốt về mình, không khỏi nở nụ cười: “Ừ, nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ tới.”
“Tôi đợi anh.” Lưu Vũ Tình cười tươi như hoa, lòng náo nức chờ mong.
Trần Gia Bảo nói lời tạm biệt rồi rời đi, Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm tiễn Trần Gia Bảo ra đến cửa.
Trong tay Lưu Vũ Tình vẫn cầm cành hoa anh đào mà Trần Gia Bảo tặng. Nhìn Trần Gia Bảo lái xe dần dần đi ra, khóe môi cô cũng nở nụ cười.
Bùi Tuệ Lâm đột nhiên hỏi với vẻ kỳ quái: “Vũ Tình, cô… chẳng lẽ cô thật sự thích Trần Gia Bảo sao?”
Lưu Vũ Tình chơi đùa với cành hoa anh đào, nở nụ cười thần bí: “Ai mà biết được, nói không chừng tôi thật sự thích Trần Gia Bảo. Sao nào? Chẳng lẽ cô đang ghen sao?”
“Ngừng, tôi hận không thể để cho Trần Gia Bảo chết đi thì sao có thể ghen với anh ta được?” Bùi Tuệ Lâm khịt mũi khinh bỉ.
Lưu Vũ Tình cười đùa nói: “Tôi thường nghe người ta nói tình yêu và hận thù chỉ là một ranh giới nhỏ, cho dù là vì yêu mà hận hay là vì hận mà yêu thì loại tình cảm này vô cùng nhiều. Cho nên thật sự chán ghét một người đàn ông không phải là hận, mà là hoàn toàn coi thường. Cô cũng phải cẩn thận kẻo sau này lại vì hận mà yêu Trần Gia Bảo đó.”
Bùi Tuệ Lâm hơi sững sờ, vì hận mà yêu?
Trong lòng cô ta hơi ngỡ ngàng không hiểu gì.
Đột nhiên cô ta cảm nhận được ánh mắt càng lúc càng trêu đùa của Lưu Vũ Tình, cô ta không khỏi sợ hãi giật mình mà lập tức nói với vẻ kiêu ngạo: “Đùa cái trò gì vậy, sao tôi có thể vì hận mà yêu Trần Gia Bảo được chứ? Hừ, đợi sau khi tôi báo thù xong, Trần Gia Bảo sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa.”
“Vậy thì được.” Lưu Vũ Tình khẽ mỉm cười, quay người đi đến phía câu lạc bộ giải trí Sakura mà nói: “Ba ngày này tôi muốn trồng hoa anh đào này xuống dưới, chúng ta hãy thưởng thức cảnh đẹp hoa anh đào khó nhìn thấy được vào mùa thu đi.”
Bùi Tuệ Lâm gật đầu rồi đi vào bên trong cùng với Lưu Vũ Tình, nhưng ánh mắt cô ta vẫn hơi hoảng hốt, trong đầu luôn nghĩ về cái câu “vì hận mà yêu” đó.
Lại nói đến khi Kinh Lập Thành đến thành phố Vinh cũng đã tám giờ tối rồi.
Anh ta lái xe đi thẳng đến biệt thự nhà họ Tang, nhưng lại được biết Tang Ngọc Hoàng vẫn còn đang ở công ty chưa về nhà. Anh ta lại lo lắng không yên mà lái xe đi đến tập đoàn Tang Thiên ở trong trung tâm thành phố Vinh.
Trong tòa nhà đồ sộ giàu sang vẫn sáng trưng ánh đèn, Kinh Lập Thành rất nhạy bén mà phát hiện ra bầu không khí trong tập đoàn Tang Thiên này rất nghiêm túc. Ai ai cũng nhíu chặt lông mày, dáng vẻ như lâm vào tình cảnh nguy hại.
Trong lòng Kinh Lập Thành hiểu rất rõ nên vẻ mặt tỉnh bơ, bày tỏ ý định đến đây ở trước tòa nhà đồ độ. Sau đó dưới sự hướng dẫn của cô thư ký xinh đẹp duyên dáng, anh ta đi về phía phòng làm việc của chủ tịch.
Đi đến văn phòng của Tang Ngọc Hoàng, sau khi gõ cửa đi vào, Kinh Lập Thành chỉ thấy Tang Ngọc Hoàng đang ngồi một mình phía sau bàn làm việc của chủ tịch trong căn phòng làm việc rộng lớn và đang hút thuốc lá nhíu mày. Mà trong chiếc gạt tàn thuốc lá ở trên mặt bàn làm việc đã đầy những mẩu thuốc lá.