Chương 1302
“Không phải sao, đem một cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ đẹp như vậy ra thị trường ít nhất cũng phải đáng giá vài trăm tỷ… Không phải, ít nhất cũng phải hơn nghìn tỷ, mà muốn mua cũng không có hàng ấy chứ, đúng là chịu chi thật!”
“Tôi hay nghe đồn rằng cậu chủ Kinh trồng cây si cô Vũ Tình. Không ngờ cậu chủ Kinh có thể tặng một món quà đáng giá như vậy. Có khi cô gái nào cũng sẽ cảm động mê mệt mất thôi.”
Mọi người bàn tán rất nhiều, Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm nhìn nhau, và đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Trần Gia Bảo khẽ liếc nhìn, phải thừa nhận cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này thực sự rất đẹp, cũng rất thu hút ánh mắt của nữ giới.
Tiếp theo đó, cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ được đặt ở giữa phòng.
Nhìn ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc, Kinh Lập Thành vô cùng khoái chí, anh ta cười và nói: “Năm ngoái, tôi tình cờ mua được một phỉ thúy hồng phỉ cao cấp cực kỳ quý hiếm trong một buổi đấu giá với giá 2800 tỷ, tôi biết Vũ Tình thích ngắm hoa anh đào, nên đã mời một nghệ nhân điêu khắc ngọc nổi tiếng trong nước về, và ông ấy đã phải mất cả năm mới chạm khắc xong cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này ”.
Mọi người xung quanh lại ồ lên kinh ngạc, chỉ riêng khối đá phỉ thúy hồng phỉ thô đã có giá đến 2800 tỷ, cộng thêm công sức của nghệ nhân bỏ ra một năm chạm khắc tỉ mỉ, cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này, dù xét về giá trị riêng hay ý nghĩa của nó cũng đủ để khiến vô số phụ nữ phải rung động.
Các nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp ban đầu còn đứng nấp phía xa xa cũng nô nức chăm chú dõi theo, những đôi mắt hiện ra trái tim đỏ rực, ước mong sao nếu như được tặng cho cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này thì họ có chết ngay bây giờ cũng bằng lòng.
Trong phòng, Kinh Lập Thành nhìn thấy hết phản ứng của những người xung quanh, vẻ mặt càng thêm tự đắc, sau đó anh ta khiêm tốn nhìn Lưu Vũ Tình trìu mến, nhẹ giọng nói: “Vũ Tình, cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này là món quà dành cho em, hy vọng em sẽ thích.”
Lưu Vũ Tình thầm thở dài, cô thích hoa anh đào, đương nhiên cũng thích cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ trước mắt, nhưng cô sẽ không bao giờ nhận món quà quý giá như vậy bởi vì đó là do Kinh Lập Thành tặng, cô không thích Kinh Lập Thành.
Cô ta định lên tiếng từ chối.
Đột nhiên, dường như Kinh Lập Thành đã biết được cô ta đang muốn nói gì, bèn tức thì bảo: “Vũ Tình, đừng vội từ chối. Vừa rồi anh nói muốn đọ sức với Trần Gia Bảo, và nội dung cuộc so tài có liên quan đến cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này.”
Ngay sau khi câu nói này thốt đưa ra, tất cả mọi người bao gồm cả Lưu Vũ Tình lẫn Bùi Tuệ Lâm đều hết sức tò mò không biết nội dung của cuộc so tài thực sự có liên quan gì đến cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này?
Sau đó, Kinh Lập Thành quay đầu nhìn Trần Gia Bảo với vẻ mặt khinh thường và nói: “Chẳng phải anh nói là của cải, quyền lực, địa vị, v.v. đều là hư ảo, chỉ có thực lực mạnh mẽ của anh mới là cái gốc căn bản sao? Vậy thì anh có dám đọ với tôi, trên cơ sở không dùng tiền bạc, quyền lực hay mối quan hệ mà chỉ dựa vào sức lực của chính mình để tặng cho Vũ Tình một món quà quý giá hơn cả cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này không?”
Anh ta nói xong, tất cả mọi người đều xôn xao cả lên!
Trần Gia Bảo quả thực rất mạnh, nhưng dù có quyền lực đến đâu thì anh ta cũng là người trần mắt thịt, người ta nói không bột đố gột nên hồ, làm sao có thể tặng được một món quà sánh ngang với cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này mà không cần bỏ tiền ra mua, chỉ dựa vào sức lực của mình được cơ chứ?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Mọi người lại lắc đầu ngao ngán.
Lưu Vũ Tình cũng xụ mặt xuống, nghiêm giọng nói: “Kinh Lập Thành, anh trơ tráo quá rồi đấy. Quy tắc so tài kiểu này không công bằng chút nào. Anh bỏ ra 2800 tỷ mua phỉ thúy hồng phỉ, và còn mất thời gian một năm mới chuẩn bị được cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này, dựa vào cái gì mà ngay lúc này bắt Gia Bảo phải trưng ra món quà quý giá hơn để thi tài, lại còn cấm anh ấy dùng của cải và mối quan hệ? Rõ ràng là đang cố ý làm khó anh ấy!”