Chương 472
Hàn Đông Húc, với tư cách là trưởng lão trong”Ngũ Uẩn Tông”, Trần Gia Bảo tin rằng Hàn Đông Húc đã không ra tay thì thôi, một khi đã xuất thủ thì chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.
“Mấy người…” Trần Gia Bảo lại giơ kiếm lên, lần lượt chỉ vào Đàm Minh Y và Hàn Đông Húc, ngạo nghễ nói: “Xông lên hét đi, giết hết truyền nhân của Ngũ Uẩn rồi tôi sẽ lấy đầu của Triệu Đức Minh, xuống núi tiêu diệt nhà họ Triệu, để trong thành phố không còn ai thuộc nhà họ Triệu nữa!”
Trần Gia Bảo nói một cách mạnh mẽ, để khiến mọi người không nghi ngờ gì về tính xác thực trong lời nói của mình, Trần Gia Bảo để tất cả cùng xông lên, nhưng ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hàn Đông Húc. Rất hiển nhiên, trong tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có Hàn Đông Húc là có khả năng uy hiếp lớn nhất.
Mặt Triệu Đức Minh lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trong lòng tràn đầy hối hận, hối hận đêm nay không nên đến núi Hồng Lĩnh.
Dường như nhận ra ánh mắt của Trần Gia Bảo không cứ liếc nhìn Hàn Đông Húc, Đàm Minh Y cảm thấy mình bị khinh thường, liền tức giận nói: “Trần Gia Bảo, anh quả thực rất mạnh. Thực lực ngoài dự đoán của tôi, nhưng anh cho rằng anh phá được Ngũ Uẩn kiếm trận là anh đánh bại được tôi rồi? Đêm nay, tôi sẽ cho anh tận mắt chứng kiến, khinh thường Đàm Minh Y thì sẽ lãnh hậu quả nghiêm trọng thế nào!”
Sau đó, Đàm Minh Y khẽ kêu một tiếng, cả người bay lên, vung kiếm về phía Trần Gia Bảo.
Cô ta mặc áo trắng, xinh đẹp thoát tục, tuy rằng vẻ lạnh lùng băng sương, ánh mắt đằng đằng sát khí, ngùn ngụt lửa giận, nhưng dáng người vẫn rất đẹp.
Phiên nhược kinh hồng, uyển như du long, như thể Lạc Thần tái xuất trong đêm hè.
“Lúc trước, cô dựa vào sức mạnh của kiếm trận mới có thể động thủ, so chiêu với tôi. Bây giờ chỉ có một mình mà cũng dám đến dây đọ sức. Tôi tặng cô bốn chữ rất thích hợp: không biết lượng sức!” Trần Gia Bảo lắc đầu và bật cười. Anh không di chuyển gì, đợi cho đến khi thanh kiếm của Đàm Minh Y đến gần, anh đột nhiên vung kiếm lên hất tung thanh trường kiếm của Đàm Minh Y.
Đàm Minh Y giật mình, chưa kịp thay đổi chiêu thức, đột nhiên Trần Gia Bảo búng ngón tay, một đạo kiếm khí đột nhiên bắn ra, mặc dù không làm bị thương Đàm Minh Y, nhưng cũng làm cô ta bay ngược về sau hơn mười mét có thừa, trông rất khổ sở.
“Kiếm của cô còn không chịu nổi một đòn.”
Trần Gia Bảo lạnh lùng miệt thị, thần thái không ai bì nổi.
Mặt Đàm Minh Y biến sắc.
Cô ta có xuất thân cao quý, lúc nào cũng là kẻ tài năng bậc nhất, như thể cô ta chiếm hết sự thiên vị của trời cao đất dày, cho nên tuổi vẫn còn trẻ mà đã lên làm thầy, được sư phụ cô ta ca ngợi là nhân tài tuyệt thế trăm năm có một.
Cô ta luôn cho rằng trong số những người đồng trang lứa với mình, về mặt tu luyện võ công thì cô ta thuộc hàng đầu trên khắp thiên hạ, nhưng bây giờ, ngay trận đấu đầu tiên sau khi rời núi, gặp khó khăn với Trần Gia Bảo. Chuyện này, đối với cô ta mà nói, là một đòn giáng mạnh vào sự tự tin của cô ta.
“Cô gái, để tôi cho cô mở mang tầm mắt, thế nào là thanh kiếm giết người thật sự.” Khóe miệng Trần Gia Bảo hơi nhếch lên, đột nhiên, ánh mắt chợt lóe lên sát ý, khí lực toàn thân đột nhiên tăng lên, toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương, cả đỉnh núi Hồng Lĩnh bao phủ bởi sát khí lạnh lùng.
Khuôn mặt của Đàm Minh Y lại thay đổi, từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong Ngũ Uẩn, đây là lần đầu tiên cô ta ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, gặp được một trận chiến sinh tử như vậy, cô ta không khỏi bàng hoàng.
Tuy nhiên, Trần Gia Bảo hoàn toàn không cho cô ta cơ hội phản ứng, anh khẽ gầm lên, dùng kiếm chém về phía Đàm Minh Y, tốc độ nhanh đến nỗi có thể thấy được tàn ảnh sau lưng.
Gần như ngay lập tức, Trần Gia Bảo tiến đến trước mặt Đàm Minh Y, hòa cùng tiếng đàn dữ dội từ trên đỉnh núi, vẻ mặt khát máu và điên cuồng, thanh kiếm bất ngờ đâm vào huyệt Thiên Trung trước ngực Đàm Minh Y.
Vừa ra tay đã tung sát chiêu, không hề có ý định thương tiếc ngọc.
Nếu như bị một kiếm này của Trần Gia Bảo đâm trúng, Đàm Minh Y, kẻ kiêu ngạo vô song của Ngũ Uẩn Tông, chắc chắn sẽ biến mất ngay tại chỗ.
Cách đó không xa, Hàn Đông Húc mặt vẫn chưa đổi sắc, không biết ông ta nghĩ đến cái gì, nhưng vẫn đứng ngay tại chỗ, không hề có ý định cứu giúp Đàm Minh Y.
Đàm Minh Y hoa dung thất sắc, mặc dù sát khí của Trần Gia Bảo rất dữ dội, nhưng cô ta quả thực là một cao thủ thiên phú, ngay thời khắc nguy kịch ngàn cân treo sợi tóc, trường kiếm dài ba mét trong tay đâm về phía trước, muốn ngăn cản Trần Gia Bảo một chút, nhón chân, thuận thế thoái lui về phía sau.
Phản ứng rất nhanh, thân pháp cũng rất nhanh, thể hiện rõ phong thái của nhân tài Ngũ Uẩn Tông.
Tuy nhiên, Trần Gia Bảo còn nhanh hơn!
Trần Gia Bảo thất bại một nhát kiếm, không hề phật lòng, ngược lại, ánh mắt của anh càng thêm sát khí, khi Đàm Minh Y vừa lui về sau, Trần Gia Bảo sải bước về phía trước , trường kiếm cũng lập tức hướng về phía trước, giống như một con giòi dính vào xương, đeo bám chặt chẽ.
Trời mưa gió, trong tiếng đàn, Trần Gia Bảo ra tay nhanh, kiếm nhanh, tim còn nhanh hơn!