Chương 456
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Hán Dương đều bị sốc, và gần như hóa đá ngay tại chỗ.
Hồ Quốc Minh ánh mắt đột nhiên sáng ngời, vẻ mặt ngưỡng mộ, anh ta duỗi ngón tay cái ra, sùng kính nói: “Tôi đi, đại ca đúng là đại ca, anh thật sự hạ được Lục Bảo Ngọc.”
Lời nói của anh ta vừa thốt ra, mọi người đều gật mình hoàn hồn, và cảm thán, nhưng, bọn họ không thể tin được.
Vừa rồi Lục Hán Dương nói, hôm nay Lục Bảo Ngọc sẽ đối phó với Trần Gia Bảo, trong nháy mắt, Lục Bảo Ngọc và Trần Gia Bảo thân thiết như vậy, và quan trọng nhất, là mọi người nhớ rõ ràng, hôm nay Lục Bảo Ngọc mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu trắng xanh cách đây không lâu,bây giờ cô ta lại thay một chiếc váy đen, có lẽ nào Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc, hai người một người là nam nhân và một người là nữ nhân, đã làm …
Nghĩ đến khả năng này, tất cả mọi người không khỏi há hốc mồm.
Biết mọi người đang suy nghĩ lung tung, Lục Bảo Ngọc rất xấu hổ với bản thân, nhưng cô ta không giải thích gì cả, cũng không buông tay Trần Gia Bảo ra, trên gò má xinh đẹp của cô ta chỉ điểm thêm một chút hồng đỏ, khến cô ta càng thêm xinh đẹp.
Lục Hán Dương lúc đầu là sửng sốt, sau đó là bối rối, cuối cùng là giận dữ, tức giận hỏi:”Chị, chuyện này… chuyện gì xảy ra vậy, chị không giải thích cho em hiểu sao?”
Lục Bảo Ngọc lập tức cúi mặt, lạnh lẽo nói: “Tuy rằng em là em trai của chị, nhưng chị Lục Bảo Ngọc muốn phải làm như thế nào, khi nào thì cần giải thích với em?”
Vẻ mặt của Lục Hán Dương đột nhiên thay đổi, từ nhỏ đến lớn, người anh ta kính trọng, và đồng thời sợ hãi nhất, chính là chị gái này của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lục Bảo Ngọc lúc này, anh ta vô thức hoảng sợ, anh ta chỉ nhìn Lục Bảo Ngọc và kẻ thù của mình thân thiết với nhau ở nơi công cộng, làm sao anh ta có thể chịu đựng được nó?
“Nếu anh muốn giải thích, vậy tôi sẽ giải thích cho anh.”
Đột nhiên, khóe miệng Trần Gia Bảo cong lên một nụ cười đùa giỡn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh vươn tay nhéo nhẹ chiếc cằm hoàn mỹ của Lục Bảo Ngọc.
“Anh… anh định làm gì?” Lục Bảo Ngọc run lên, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng điệu của Trần Gia Bảo không thể nghi ngờ, sau đó, trước mặt mọi người, anh hôn lên đôi môi mỏng manh của Lục Bảo Ngọc.
Lục Bảo Ngọc cả người run lên, cho dù cô ta có vô cùng thông minh, nhưng hiện tại đầu óc cô ta trống rỗng, trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ: “Nụ hôn đầu tiên của tôi đã bị Trần Gia Bảo cướp đi…”
Oanh!
Đám đông hoàn toàn náo động, thanh cao và kiêu ngạo như Lục Bảo Ngọc, lại hôn người khác giới ở nơi công cộng, nếu không tận mắt chứng kiến, thì họ không thể tin được.
“Chết tiệt, đại ca thật sự quá tuyệt vời, nữ thần Lục Bảo Ngọc trong mắt phú nhị đại tỉnh thành, thực sự đã bị đại ca hạ bệ, quả thực khiến Hòa Bình giới đàn ông nở mày nở mặt!” Hồ Quốc Minh bật cười, khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì hưng phấn, như thể không phải Trần Gia Bảo là người đã hôn Lục Bảo Ngọc, mà là anh ta Hồ Quốc Minh làm nó.
Lục Hán Dương lộ ra vẻ tức giận, bắp thịt khóe mắt co giật, nắm đấm co quắp lai vang lên tiếng ‘khục’, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mắt, ánh mắt anh ta như muốn bùng cháy.
Sau một lúc.
“Hôn đủ chưa?”
Đột nhiên, Lục Bảo Ngọc mở mắt ra, và đối mặt với Trần Gia Bảo, mặc dù vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, nhưng sự e thẹn trong mắt, vẫn đã phản bội cô ta.
“Ha, đại mỹ nhân như vậy, hôn thế nào cũng chưa đủ.”Trần Gia Bảo tham lam tàn phá môi Lục Bảo Ngọc một lần nữa, sau đó mới miễn cưỡng buông ra, liền nhướng mày, đối với Lục Hán Dương nói: “Anh đối với lời giải thích này, có hài lòng không?
“Trần, Gia, Bảo!” Lục Hán Dương tức giận, trong mắt hiện lên sự sỉ nhục, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi Lục Hán Dương đối với anh thề không đội trời chung, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh phải quỳ gối trước mặt tôi và cầu xin lòng thương xót, nếu xó ngày anh rơi vào trong tay của tôi, thì sẽ bị lăng trì xử tử!”
Trần Gia Bảo không nói gì, trong anh mắt lóe lên một tia sát ý.
Khuôn mặt của Lục Bảo Ngọc thay đổi đáng kể, Trần Gia Bảo là ai? Đó là một sự tồn tại siêu việt trong thế giới ngầm của tỉnh Trường Lâm, và anh ta cũng đã chặt đứt cánh tay phải “song chưởng vô địch”của Vân Bá Hùng chỉ bằng một nhát kiếm, một khi Trần Gia Bảo có ý định giết người, không ai kể cả Lục Bảo Ngọc cô, có thể cứu được tánh mạng của Lục Hán Dương.
Cô ta vội vàng bước tới chỗ Lục Hán Dương, trước mặt mọi người, tát vào mặt anh ta một cái, lạnh giọng nói: “Câm miệng, anh Trần là một sự tồn tại cao cao tại thượng, làm sao em có thể gào thét trước mặt anh ta?”
Lục Hán Dương sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong lòng tức giận và không thể tin tưởng, tức giận nói: “Chị, chị… chị thật sự đánh em vì Trần Gia Bảo?”
“Trở về, và chép Thái Căn Đàm một trăm lần cho chị, và em không được phép ra ngoài nếu không sao chép xong!” Vẻ mặt của Lục Bảo Ngọc nghiêm nghị, và giọng điệu của cô ta không để cho người phản bác.