Chương 1309
Kinh Lập Thành trầm ngâm suy nghĩ, thoáng nhìn qua cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ bên cạnh, bỗng nói: “Các anh mang cây hoa anh đào phỉ thúy hồng phỉ trở về thành phố Hải Dương, kể chuyện hôm nay cho ông chủ biết, nói với ông ấy là tạm thời tôi chưa về.”
“Dạ? Cậu chủ hôm nay sẽ không về sao? Vậy cậu tính đi đâu?”
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Kinh Lập Thành, anh ta nói: “Tôi sẽ đến nhà họ Tang, nói chuyện với Tang Ngọc Hoàng về việc hợp lực đối phó Trần Gia Bảo. Tôi sẽ cho Trần Gia Bảo biết hậu quả của việc cướp mất người con gái của Kinh Lập Thành này!”
“Vậy thì chúng tôi xin chúc cậu chủ xuất quân là chiến thắng giòn giã, đánh bại Trần Gia Bảo!”
Kinh Lập Thành gật đầu, trút một hơi thở bực bội trong lòng, đi tới bãi đậu xe, lái xe về phía nhà họ Tang ở thành phố Vinh.
Trong vườn hoa anh đào của câu lạc bộ giải trí Sakura.
Trần Gia Bảo, Lưu Vũ Tình, và Bùi Tuệ Lâm đứng trong một biển hoa, nam thanh nữ tú đẹp như một bức tranh hữu tình.
“Gia Bảo, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi, tôi rất vui, cảm ơn anh!”
Mặt Lưu Vũ Tình hồng hào, hai mắt sáng ngời như những vì sao lấp lánh, trên tay cô ta là một bông hoa anh đào xinh đẹp.
“Không có chi, bởi vì tôi đã có lợi rồi.” Trần Gia Bảo cười tinh nghịch, nhìn đôi môi của Lưu Vũ Tình còn thanh tú hơn cả hoa anh đào.
Lưu Vũ Tình nhớ ngay tới cảnh bị Trần Gia Bảo cưỡng hôn trước mặt mọi người, thế nhưng lạ thay, sự bực bội khó chịu lúc ban đầu giờ đây không còn nữa, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào khó tả, cô ta cúi đầu xấu hổ.
Một bầu không khí ngọt ngào mơ hồ lặng lẽ lan tỏa trong vườn hoa anh đào.
Bùi Tuệ Lâm đứng sang một bên, bỗng thấy trong lòng chua xót, thậm chí còn cảm thấy mình đúng là người thừa, không nhịn được lên tiếng: “Trần Gia Bảo, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, bề ngoài nhìn Kinh Lập Thành tuấn tú lịch sự, nhưng thật chất là người rất hẹp hòi. Hôm nay anh không chỉ thắng anh ta, mà còn trách mắng anh ta giữa nơi công cộng, nhất định Kinh Lập Thành sẽ coi đây là mối nhục cả đời, và với tính cách đó thì anh ta sẽ không chịu để yên đâu. Mặc dù anh rất giỏi, nhưng đánh trước mặt dễ né, đánh lén khó đỡ. Anh phải cẩn thận anh ta đánh lén đấy.”
Phải thừa nhận rằng Bùi Tuệ Lâm phân tích rất sát với thực tế, nhưng điều mà cô ta không ngờ là Kinh Lập Thành lại trả thù sớm như vậy!
Trần Gia Bảo đi tới, tựa lưng thoải mái vào một thân cây, vươn một tay ngắt một đóa hoa anh đào, cười bảo: “Chỉ một gã Kinh Lập Thành nhỏ nhoi thì làm được trò trống gì? Tôi thấy lạ là cô lại quan tâm đến tôi cơ đấy, sao hả, phải chăng là sau khi tiếp xúc thì phát hiện thấy đã bớt căm ghét tôi hơn nhiều rồi đúng không?”
Bùi Tuệ Lâm sửng sốt, đôi mắt lộ ra vẻ tức giận nói: “Nói vớ vẩn, tôi chỉ mong chặt anh thành tám mảnh, chẳng qua là không muốn thấy anh chết trong tay người khác nên mới nhắc nhở anh thôi, anh bớt ảo tưởng đi. Hừ!”
“Hì.” Trần Gia Bảo cười khúc khích và khẽ búng bông hoa anh đào trong tay bay về phía Bùi Tuệ Lâm.
Bùi Tuệ Lâm vô thức đỡ lấy, và nghe thấy Trần Gia Bảo cười: “Vậy thì tôi xin cảm ơn lòng tốt của cô Tuệ Lâm. Bông hoa anh đào này coi như là quà hậu tạ.”
Phỉ nhổ, ai mà thèm hoa của anh?
Bùi Tuệ Lâm đang định ném bông hoa anh đào đi, đột nhiên không biết nghĩ gì mà cuối cùng lại không ném nữa, cầm bông lấy hoa anh đào, hậm hực: “Coi như anh biết điều, nể tình bông hoa này cũng đẹp nên tôi miễn cưỡng chấp nhận lời cảm ơn của anh.”