Chương 344
Dương Ngọc Chính vừa ngạc nhiên lại vừa phấn khích, trông anh giống như sẽ đi gặp một người “tai to mặt lớn” nào đó thì phải, sau đó anh nháy mắt với Hạ Minh Triết và Thôi Quang Diệu rồi đi theo Hoàng Long.
Cách đó không xa, Diêu Hoa Mộng nhìn thấy cảnh này thì cô ta biết chắc hẳn là chú hai của Dương Ngọc Chính và Kinh Đại Vĩ đã đến đây, vì vậy cô khẽ lắc đầu thở dài, đột nhiên lại cảm thấy buồn thay cho số phận của Trần Gia Bảo.
Lam Di Lan tò mò hỏi: “Hoa Mộng, sao đột nhiên cậu lại thở dài?”
“Không có chuyện gì đâu, cậu cũng đừng nghĩ nhiều làm gì.” Diêu Hoa Mộng miễn cưỡng cười.
Tần Thanh Nhã bỏ nho vào miệng Trần Gia Bảo, cô hơi cau mày mà lo lắng hỏi: “Gia Bảo, lúc Dương Ngọc Chính rời đi, hình như ánh mắt của cậu ta nhìn anh không có thiện cảm mấy thì phải, đừng có nói là bọn họ đang âm mưu làm gì đó sau lưng anh chứ?”
Trong lúc Trần Gia Bảo ăn nho thì lưỡi của anh vô tình chạm trúng ngón tay trắng nõn của cô, vì vậy Tần Thanh Nhã bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi vội vàng rút tay lại. Khuôn mặt của cô nóng ran lên, cô theo phản xạ mà nhìn sang Lâm Thanh Hà, thấy cô bé không để ý đến thì thở dài nhẹ nhõm.
Trần Gia Bảo nhắm mắt lại, anh cười tủm tỉm nói: “Đối mặt với người có năng lực lớn mạnh thì mọi âm mưu thủ đoạn gì cũng đều trở nên yếu ớt. Đừng lo lắng, cứ vui vẻ đi.”
Tần Thanh Nhã đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu, Thành Trung và Kinh Đại Vĩ cúi chào Trần Gia Bảo trong bữa tiệc sinh nhật của Hoàng Thiên Hạnh thì cô cũng cười thoải mái: “Cũng đúng, xem ra là do em nghĩ nhiều rồi.”
Lúc này, đám người của Dương Ngọc Chính nhanh chóng thay trang phục chỉnh tề rồi đi theo Hoàng Long đến lối vào của khu nghỉ mát suối nước nóng.
Khi cả ba đi đến thì đã thấy một chiếc BMW màu trắng bạc đậu ở trước cửa, lúc này ba người đàn ông trung niên mới bước xuống xe.
Trong số đó có một người đàn ông vô cùng cao ráo và lịch thiệp, lúc nào miệng cũng cười tươi, tuy rằng ông ta không biểu hiện gì ra bên ngoài nhưng lại khiến mọi người xung quanh tự giác nghe lời. Nếu so sánh với đám người hầm hố như Dương Ngọc Sơn ở bên cạnh thì trông ông ta có vẻ không liên quan gì đến bọn họ cả.
“Cậu Dương, ông ấy là Kinh Đại Vĩ.” Hoàng Long nhỏ giọng nhắc nhở.
Dương Ngọc Chính thật sự rất vui, anh ta định bước lên chào hỏi người kia, nhưng khi nhìn thấy chú hai là Dương Ngọc Sơn đang nháy mắt với mình thì lùi về sau rồi bĩu môi một cái.
Anh ta hiểu ra rồi nhanh chóng dẫn Hạ Minh Triết và Thôi Quang Diệu đi theo sau đám người Dương Ngọc Sơn, bọn họ cùng nhau bước vào khách sạn.
Rượu và thức ăn ngon đã được chuẩn bị sẵn trong sảnh lớn.
Sau khi Kinh Đại Vĩ ngồi vào chỗ của mình, Dương Ngọc Sơn và những người khác mới ngồi xuống theo, còn đám người của Dương Ngọc Chính thì chỉ đứng phía sau ông ta vì họ không đủ tư cách để ngồi.
Dương Ngọc Sơn nâng ly rượu với Kinh Đại Vĩ rồi cười nịnh nọt: “Đại ca Kinh, tôi nghe nói thế giới ngầm của thành phố Hòa Bình xuất hiện một tên cao thủ ở cấp độ Tông Sư là cậu Trần. Trùng hợp thay, anh cũng vừa trở về từ thành phố kia, hay là anh kể cho chúng tôi nghe về cậu ta đi?”
“Cậu Trần của thành phố Hòa Bình sao?”
Lúc này đám người Dương Ngọc Chính, Hạ Minh Triết và Thôi Quang Diệu nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt của đối phương.
Mặc dù bọn họ đang học tại một trường trung học ở thành phố Hòa Bình, nhưng họ vẫn chưa được nghe kể về “cậu Trần” trong miệng của Dương Ngọc Sơn.
Kinh Đại Vĩ cười cười, ông ta uống cạn ly rượu rồi nhìn xung quanh mà nói: “Hôm nay tâm trạng của tôi tốt nên sẽ kể cho mọi người nghe về cậu Trần, nghe cho kĩ đấy. Quả thực phong cách của cậu Trần rất hấp dẫn, tuy còn trẻ nhưng năng lực của cậu ấy lại khiến mọi người ấn tượng vô cùng, khí chất kiêu ngạo như được sinh ra từ đất trời vạn vật vậy. Hơn nữa, cậu ấy đã lãnh đạo các ông trùm khác để thống trị một nửa thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình, buộc tỉnh Phú Thọ phải từ bỏ tham vọng đặt chân vào địa bàn của họ, sau đó cậu ấy đã trở thành huyền thoại nổi tiếng nhất trong vòng ba mươi năm gần đây của thế giới ngầm nơi đó. Chính vì thế, được sinh ra cùng thời với cậu Trần làm tôi vừa cảm thấy vinh hạnh lại vừa cảm thấy bất hạnh.”
Kinh Đại Vĩ thở dài rồi tận hưởng ly rượu trong tay mình.
Mọi người xung quanh chết lặng, đặc biệt là Dương Ngọc Chính, Hạ Minh Triết và Thôi Quang Diệu.
Ba người bọn họ đều học ở thành phố Hòa Bình, nhưng hôm nay nghe lời của Kinh Đại Vĩ thì họ mới biết được thành phố đó có một người nổi tiếng như “cậu Trần”, vì vậy tất cả đều ngạc nhiên.
“Chỉ cần nghe qua lời kể của đại ca Kinh thì tôi đã rất hâm mộ cậu Trần đó rồi, ước gì tôi có thể gặp cậu ấy ngoài đời. Thành phố Hòa Bình có được cậu Trần chắc hẳn phải sử dụng hết phúc phần trong vòng ba mươi năm gần đây ấy chứ.”
Dương Ngọc Sơn trợn trừng mắt rồi nói tiếp: “Nhắc mới nhớ, đại ca Kinh, tôi muốn giới thiệu với anh một chút. Đây là cháu trai của tôi tên Dương Ngọc Chính, cũng là học sinh trung học ở thành phố Hòa Bình, năm nay vừa mới tốt nghiệp. Ngọc Chính, còn không mau đến chào hỏi đại ca Kinh!”