Chương 296
Trong lòng Trần Gia Bảo rung động, không kiềm được lại cúi đầu xuống khẽ hôn vào đôi môi đỏ thắm mềm mại của Tô Ánh Mai.
Tô Ánh Mai dựa vào lòng Trần Gia Bảo, trong lòng ngọt ngào, khuôn mặt ngượng ngùng, cô trừng Trần Gia Bảo một cái, sau đó nhíu mày nói: “Đáng ghét, anh làm nhăn hết quần áo của người ta rồi, lát nữa em còn phải đi họp đấy.”
Nói xong, Tô Ánh Mai tránh khỏi Trần Gia Bảo, đứng lên vừa sửa sang lại quần áo vừa nói: “Anh ngồi đây chờ em một lát.”
“Em là tổng giám đốc mà còn sợ nhân viên cười chê à?” Trần Gia Bảo thoải mái ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc.
Tô Ánh Mai liếc anh một cái nghiêm nghị nói: “Cuộc họp này rất quan trọng, thời gian vừa qua, tập đoàn Nhiên Á liên tiếp gặp rắc rối, thậm chí có lần còn xém chút nữa sụp đổ, nhưng mà bây giờ tình hình đã ổn định rồi, công ty em đã giành được quyền đại diện hệ thống mỹ phẩm Bách Quả của nhà họ Cố, điều này như một viên thuốc an thần đối với toàn thể nhân viên của tập đoàn Nhiên Á vậy, ngoài ra, còn phải bàn bạc phương hướng phát triển và bố trí kế hoạch nữa, cho nên em phải ăn mặc thật nghiêm chỉnh.
Nói tới dây, Tô Ánh Mai rất cảm kích Trần Gia Bảo, nếu như Trần Gia Bảo không xuất hiện kịp thời thì e rằng ông cụ nhà họ Cố sẽ không dễ dàng giao quyền đại diện hãng mỹ phẩm nổi tiếng trong nước cho cô như vậy.
Trần Gia Bảo đột nhiên cau mày nói: “Em vừa mới nói thời gian qua tập đoàn Nhiên Á liên tiếp gặp rắc rối là có ý gì, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Đúng vậy.”Tô Ánh Mai đáp, cô kể cho anh nghe các sự kiện mà công ty đã gặp phải, khoảng thời gian qua tập đoàn Nhiên Á liên tiếp gặp rắc rối, ví dụ như đối tác bên phía Hàn Quốc đột nhiên ngừng cung cấp hàng hóa, các công ty vốn dĩ đang hợp tác rất tốt lại đi hủy hợp đồng, bất chợt, cô thấy đôi mắt Trần Gia Bảo chợt lóe lên một thứ gì đó, đột nhiên có một suy nghĩ bùng lên trong đầu cô, cô lắp bắp nói: “Chẳng lẽ anh nghĩ tập đoàn Nhiên Á đột nhiên lâm vào tình thế khó khăn như vậy là do có người ở đằng sau giở trò à?”
“Nếu không phải lí do này thì còn lí do nào khác nữa?” Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng nói: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Mấy công ty đối tác tình nguyện đền tiền cũng dứt khoát hủy bỏ hợp đồng với công ty em, ngoài việc có người đứng đằng sau giở trò ra thì anh thật sự không tìm ra nguyên nhân nào khác nữa.”
“Tập đoàn Nhiên Á luôn khiêm tốn không đắc tội với ai, không có đối thủ cạnh tranh, cũng không đến mức bị người ta đột nhiên kiếm chuyện phá như vậy, trừ phi. . .” Tô Ánh Mai đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cô hoảng hốt lắp bắp nói: “Chẳng lẽ là. . . nhà họ Phụng?”
“Ngoài nhà họ Phụng ra thì còn ai vào đây nữa.” Trần Gia Bảo phân tích: “Cho tới bây em vẫn kiên quyết không lấy cậu chủ nhà họ Phụng bởi vì em có tập đoàn Nhiên Á làm chỗ dựa, cho dù em có rời khỏi nhà họ Tô thì nhà họ Tô cũng không có cách nào với em cả, cho nên bọn họ chỉ có thể đối phó với tập đoàn Nhiên Á, làm cho em mất đi tất cả thì em mới có thể nghe lời của bọn họ, hơn nữa anh nghĩ không chỉ có nhà họ Phụng đâu mà có lẽ nhà họ Tô cũng có liên quan đến chuyện này.”
Tô Ánh Mai tuyệt đối không ngu ngốc, hoặc có thể nói rằng, cô có thể một tay thành lập nên tập đoàn Nhiên Á, hơn nữa còn an ổn lên làm tổng giám đốc lâu như vậy thì chỉ số thông minh của cô cao hơn so với người thường rất nhiều, bây giờ cô nghe được sự phân tích của Trần Gia Bảo thì lập tức hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, cô cười khổ một tiếng: “Xem ra vì muốn cho em gả đến nhà họ Phụng mà bố em đã tìm đủ mọi cách, bất chấp cả việc hi sinh chính con gái của mình.”
Tô Ánh Mai cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Trần Gia Bảo đau lòng ôm Tô Ánh Mai, để cô ngồi ở trên đùi của mình, anh nghịch mái tóc của Tô Ánh Mai nhưng trong mắt anh cũng tràn đầy sương lạnh, anh nói: “Nếu như anh đoán không sai thì bảy ngày sau nhà họ Tô nhất định sẽ mời người của nhà họ Phụng tới, đến lúc đó anh sẽ giúp em tính sổ với bọn họ.”
Trong lòng Tô Ánh Mai tràn đầy cảm động, nhưng cô cũng biết thế lực của nhà họ Phụng rất mạnh, cô lo lắng nói: “Gia Bảo, dù sao nhà họ Phụng cũng là dòng họ có lịch sử cả mấy trăm năm, nếu như có thể anh cũng đừng nên đắc tội với bọn họ làm gì, chỉ cần em không gả đến nhà họ Phụng là được, một điều nhịn chín điều lành.”
Trần Gia Bảo cười khẽ, kiêu ngạo nói: “Nếu cứ nhường nhịn bọn họ thì họ sẽ được nước lấn tới, Trần Gia Bảo này làm chuyện gì cũng rất rõ ràng, vì sao phải nhịn, tại sao bắt buộc phải nhịn bọn họ chứ?”
Tô Ánh Mai biết Trần Gia Bảo có thể vì cô làm mọi chuyện, nhưng mà cô nghĩ đến Trần Gia Bảo phải đối mặt với nhà họ Phụng thì trong lòng cô rất lo lắng.
Sau đó, Trần Gia Bảo ôm Tô Ánh Mai, rót vào tai cô vô số lời tán tỉnh làm cho Tô Ánh Mai vui vẻ trở lại.
Đại khái nửa tiếng trôi qua, Tô Ánh Mai mới lưu luyến từ trong lòng của Trần Gia Bảo đứng dậy, cô sửa sang lại quần áo nói: “Em đi họp, nếu anh cảm thấy nhàm chán thì có thể đi dạo quanh cao ốc Nhiên Á, anh muốn làm chuyện gì thì cứ làm đi, chỉ cần lát nữa em tan làm anh tới đón em là được.”
Bình thường Tô Ánh Mai lái một chiếc Maserati nhưng hôm nay cô lại không đem theo chìa khóa xe, cho nên cô mới làm cho Trần Gia Bảo tới đón cô.
“Được, em đi đi.” Trần Gia Bảo đáp một tiếng, đưa mắt nhìn Tô Ánh Mai rời đi.
Tô Ánh Mai đẩy cửa đi ra ngoài, trong nháy mắt cô đã khôi phục khí chất cao quý lạnh lùng như trước, cô nhấc chân đi về phía phòng họp.