Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 561

Thật vất vả mới đến được buổi trưa, hội trao đổi kinh nghiệm Đông y buổi sáng kết thúc, mọi người ăn cơm trưa, buổi chiều giải thi đấu Đông y trẻ tuổi chính thức bắt đầu!

Bên trong hội trường đã sớm kín hết người ngồi.

Lấy hội trưởng hiệp hội Đông y tỉnh – Lục Chí Đông dẫn đầu thế hệ cao tuổi của Đông y, tổng cộng có 5 người ngồi ở phía trên cùng đảm nhiệm chức vụ giám khảo của lần thi đấu này.

Mà vòng ngoài hội trường, như Kiều Ngọc Nghi, Chu Hoài Cảnh cùng với Cố Văn Vũ là những người đứng đầu giới kinh doanh tỉnh Hòa Bình và hào kiệt một phương sôi nổi ngồi ở trên khán đài cùng đợi cuộc thi Đông y bắt đầu, ngay cả Lục Bảo Ngọc, Tần Ly Nguyệt, Hương Giang và đám người Lục Hán Dương cũng nhộn nhịp ngồi ở đằng sau Kiều Ngọc Nghi, chẳng qua dung mạo ba cô gái quá nổi bật nên hấp dẫn ánh mắt phần lớn người ở chỗ này.

Lục Bảo Ngọc cười tao nhã nói: “Vẫn được nghe y thuật của anh Gia Bảo tinh thông, nhưng mà cho đến giờ tôi cũng chưa được nhìn y thuật của anh ta, lúc này có nhiều người cạnh tranh với anh ta như vậy, tôi nghĩ lần tranh tài này nhất định sẽ rất đặc sắc.”

Tần Ly Nguyệt luôn đầy lòng tin với Trần Gia Bảo, hiếm khi đồng quan điểm với Lục Bảo Ngọc mà cười nói: “Cô nói không sai, lần tranh tài này nhất định sẽ rất đặc sắc, hơn nữa kết quả cuối cùng nhất định là anh Gia Bảo nhẹ nhàng đầy vui vẻ thắng được giải quán quân.”

Đột nhiên, Lục Hán Dương hừ lạnh khó chịu nói: “Cô đừng quên ở đây có nhiều tuyển thủ dự thi như vậy, hơn nữa bọn họ đều được học tập một cách hệ thống chuyên nghiệp tốt nhất, chắc chắn là mạnh hơn nhiều so với loại Đông y dân gian như Trần Gia Bảo, nói không chừng anh ta còn chưa vào được chung kết thì đã bị loại đấy.”

Anh ta vừa mới dứt lời, đột nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh xâm nhập vào trong người nên vội vã quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Hương Giang đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt lạnh như băng, cô hừ lạnh thản nhiên nói: “Y thuật của ông chủ là vô địch, tuy bác sĩ ở đây nhiều nhưng ở trước mặt ông chủ thì chỉ là cún nhỏ nhảy nhót thôi, anh còn dám nói nhảm thêm một câu, tôi lập tức thịt anh.”

Lục Hán Dương không nhịn được rùng mình một cái, cả người nổi hết da gà lên, không dám nói thêm gì nữa.

Lục Bảo Ngọc lắc đầu, cũng không biết Trần Gia Bảo tìm được cô hầu gái này ở đâu, vậy mà thực lực còn rất mạnh, sát khí nồng nặc, ngay cả bọn họ mà cũng dám uy hiếp.

“Các người bớt cãi nhau đi, chú tâm vào xem Gia Bảo làm sao thắng được kìa.”

Lục Bảo Ngọc nói một câu làm mọi người cùng nhau nhìn về phía Trần Gia Bảo ở hội trường.

Lúc này, Trần Gia Bảo lấy thân phận người dự thi ngồi ở phía sau trung tâm hội trường.

Vị trí khá gần phía cuối không làm cho người ta chú ý, tuy rằng không lộ tài năng nhưng khóe miệng hắn nở nụ cười thản nhiên, gương mặt mặc kệ thị phi, tất nhiên cũng có phong thái riêng.

Trần Gia Bảo nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy những người đến thi đấu giống như mình ít nhất cũng phải có đến trăm người, cũng may mà diện tích của hội trường khá lớn, nói cách khác thật không ngờ nhiều người như vậy.

Phần lớn đều mang vẻ mặt căng thẳng, hiển nhiên rõ ràng lần này bọn họ đến đây dự thi đều không ngoại lệ đều là đứng đầu trong số những người trẻ tuổi của giới Đông y tỉnh Hòa Bình, nếu muốn mở một đường máu từ nhiều người đứng đầu như vậy đồng thời đoạt được vị trí quán quân cao nhất của lần thi đấu Đông y này để bỏ ‘Linh chi Côn Luân’ vào trong túi thì cũng không phải chuyện dễ dàng!

Trong số đó có ba người làm Trần Gia Bảo chú ý.

Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha ngồi ở phía trên, mặc áo blouse trắng tinh, xinh đẹp mà trong sáng, trên vẻ mặt cũng tràn đầy tự tin.

Ở phía trên cùng bên phải hội trường, có một thanh niên tầm hai sáu hai bảy tuổi trên ngón trỏ ở bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn gắn rubi đỏ, tuy dáng vẻ đẹp trai nhưng sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt âm u, khóe miệng còn treo nụ cười kiêu ngạo giống như giải quán quân vẫn ở trong tay anh ta, không để bất kỳ ai ở đây vào mắt.

Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, từ trên người thanh niên kia làm cho anh cảm thấy khá quen thuộc, cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Trần Gia Bảo nhìn xuống bảng tên trên ngực anh ta, chỉ thấy trên đó viết ‘Đoạn Hạo’, rất hiển nhiên đấy là tên của anh ta.

Đoạn Hạo à?

Trần Gia Bảo rất chắc chắn từ trước đến giờ bản thân chưa bao giờ nhìn thấy anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK