Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 335

Tần Thanh Nhã xấu hổ mắng: “Thanh Hà vẫn còn ở đây mà anh dám khen người con gái khác trước mặt cô ấy à? Cẩn thận tí nữa về nhà cô ấy sẽ cho anh quỳ bàn phím chịu tội ấy!”

Lâm Thanh Hà cười, nói: “Có gì đâu, anh Bảo nói đúng mà, Thanh Nhã, hôm nay cậu rất xinh đẹp đó!”

Tần Thanh Nhã nghe được câu này lại càng vui vẻ hơn.

“Thanh Hà đã đến rồi à, còn người này là ai, tôi chưa từng gặp anh đúng không?”

Bỗng nhiên, một người đàn ông đẹp trai bước đến, cười dịu dàng nói.

Trần Gia Bảo có thể cảm thấy sự thù địch của anh ta một cách rõ ràng khi anh ta nhìn anh.

Lâm Thanh Hà chào anh ta rất lịch sự: “Chào cậu, Dương Ngọc Chính. Để tôi giới thiệu với cậu, người này là bạn trai của tôi, Trần Gia Bảo.” Vừa nói câu này Lâm Thanh Hà cũng nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt cô không che giấu nổi sự hạnh phúc, vừa vui mừng lại vừa thẹn thùng xấu hổ giới thiệu tiếp: “Anh Bảo, cậu ấy tên Dương Ngọc Chính, là bạn học cùng lớp của em với Thanh Nhã, cậu ấy chính là người tổ chức chuyến đi dã ngoại này. ”

‘Thì ra là cậu ta, có vẻ cậu ta không thích mình lắm.’

Trần Gia Bảo nhìn Dương Ngọc Chính rồi âm thầm lắc đầu, Dương Ngọc Chính chỉ là một cậu ấm bình thường thuộc thế hệ con nhà giàu thứ hai, anh cũng không thèm chấp với cậu ta.

Dù sao loại thế hệ con nhà giàu thứ hai bình thường này cũng không phải đối thủ của Trần Gia Bảo, vì trước đó anh chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết chết Tạ Quốc An với Lý Đức Trung rồi.

Trong lúc đó, Dương Ngọc Chính cũng chăm chú nghiên cứu Trần Gia Bảo một lúc lâu, bỗng nhiên anh ta ồ lên như vừa nhớ ra điều gì đó, liền nở nụ cười châm chọc, nói: “Tôi nhớ ra rồi, thì ra anh chính là Trần Gia Bảo, cái người mà dám hôn Hoàng Thiên Hạnh trước mặt mọi người sao? Ái chà, anh đã có Thanh Hà là bạn gái rồi mà vẫn còn làm ra chuyện đó được, thực sự anh rất trâu bò đó.”

Lâm Thanh Hà với Tần Thanh Nhã nghe thấy câu này đều nhíu mày, vẻ mặt rất khó coi, đặc biệt là Lâm Thanh Hà, cô không thích cách nói của Dương Ngọc Chính liền giải thích: “Dương Ngọc Chính, anh Bảo không phải loại người như vậy, lúc đó cậu có ở đấy đâu nên làm sao biết được chính Hoàng Thiên Hạnh mới là người chủ động muốn thách đấu, cá cược với anh Bảo.”

“Thì ra là như vậy.” Dương Ngọc Chính nói: “Thế thì tôi xin lỗi nhé!” nhưng nhìn dáng vẻ anh ta vẫn ngông nghênh, chẳng hề có một chút ăn năn hối lỗi nào.

Lâm Thanh Hà thấy vậy càng khó chịu hơn, nghĩ thầm: ‘Trước kia mình còn cảm thấy Dương Ngọc Chính là một người tốt bụng, thế nhưng vừa gặp anh Bảo cậu ta đã có thái độ không tốt với anh rồi, quả thực cậu ta là một người rất đáng ghét!’

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hà áy náy nhìn về phía Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo mỉm cười lắc đầu, ngầm bảo với cô rằng không cần phải để ý đến cậu ta.

Lâm Thanh Hà hiểu ý anh liền vui vẻ trở lại, khuôn mặt cô lại tươi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thấy Lâm Thanh Hà với Trần Gia Bảo anh anh em em, Dương Ngọc Chính vô cùng giận dữ, anh ta rất ghen tị với Trần Gia Bảo, nghĩ thầm trong lòng rằng: ‘Trần Gia Bảo, anh đừng có mà vội đắc ý, đợi anh đến địa bàn của tôi thì nhất định tôi sẽ khiến cậu mất hết mặt mũi trước mặt Thanh Hà, để Lâm Thanh Hà biết, Dương Ngọc Chính giỏi hơn Trần Gia Bảo gấp trăm ngàn lần!’

Tần Thanh Nhã có thể cảm nhận rõ ràng được sự thù địch của Dương Ngọc Chính đối với Trần Gia Bảo, cô chỉ có thể thở dài, lắc đầu nghĩ: ‘Thành Trung và mấy ông lớn xã hội đen thấy Trần Gia Bảo mà cũng phải khom lưng cúi đầu, huống chi Dương Ngọc Chính chẳng là gì hết. Cậu ta mà dám trêu chọc Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ chỉ rước nhục nhã về mình mà thôi.’

Tần Thanh Nhã cũng không muốn nhắc nhở anh ta làm gì, vì tính cách cô vốn lạnh nhạt, hơn nữa cô cũng không quen thân với Dương Ngọc Chính, nhắc nhở anh ta cũng không được gì, nếu cô khuyên anh ta chân thành có khi cô còn tự mình chuốc lấy nhục nhã cũng nên.

Dương Ngọc Chính cười lạnh lẽo, nói rằng: “Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta còn phải đi gặp những người khác nữa, Trần Gia Bảo là người mới, bây giờ các cậu giới thiệu anh ta với mọi người đi.”

Trần Gia Bảo với Lâm Thanh Hà, Tần Thanh Nhã mải nói chuyện, giờ mới nhận ra bên cạnh họ còn hai nam hai nữ đứng đó, họ đều là bạn của Lâm Thanh Hà.

Hai cô gái kia tuy không xinh đẹp bằng Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã, nhưng cả hai đều rất ưa nhìn, một cô gái có khuôn mặt trái xoan, vóc người cao gầy, tính tình hướng ngoại, tên là Diêu Hoa Mộng, người kia cũng là một cô gái vui vẻ hoạt bát, khí chất xuất chúng, tên là Lam Di Lan.

Còn hai người đàn ông kia, người cao hơn tên là Hạ Minh Triết, người còn lại đeo kính trông rất lịch sự tên là Thôi Quang Diệu, hai người này là cũng là cậu ấm thuộc thế hệ nhà giàu thứ hai của thành phố Hòa Bình, nhưng họ chưa bao giờ được nghe những câu chuyện về Trần Gia Bảo.

Lâm Thanh Hà nói nhỏ với Trần Gia Bảo rằng Hạ Minh Triết với Thôi Quang Diệu đều đang theo đuổi Diêu Hoa Mộng với Lam Di Lan, thế nhưng bây giờ họ vẫn chưa theo đuổi thành công.

Bốn người này đều đã nghe mọi người kể chuyện về Trần Gia Bảo, bây giờ họ lại thấy Trần Gia Bảo cũng đi cùng bọn họ nên bốn người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trong lòng, đặc biệt là Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan, hai cô cố gắng nhìn xem Trần Gia Bảo có thật sự giỏi như lời kể của người khác không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK