Chương 464
Ngay sau đó, trong chiếc trực thăng vang lên vô số tiếng kêu gào thảm thiết, hai chiếc trực thăng vũ trang trước kia vẫn bất khả chiến bại không ai bì nổi gần như cùng lúc rơi thẳng xuống khu rừng rậm bên dưới.
Tức khắc, tiếng nồ “ầm ầm”vang lên không dứt, tạo thành hai quả cầu lửa cực lớn trong khu rừng rậm, sóng khí mạnh mẽ lan rộng gây chấn động chung quanh, nước mưa còn chưa rơi xuống đã bốc hơi gần hết.
Sắc mặt Lục Bảo Ngọc hơi thay đổi, cô ta biết mình cũng ở trong phạm vi ảnh hưởng của sóng khí, liền vội vàng ôm cây đàn cổ, nhảy lùi về phía sau, đứng trên cành cây đại thụ.
Trần Gia Bảo bất thình lình phi tới, vững vàng hạ xuống bên cạnh Lục Bảo Ngọc, quả quyết nói: “Đi!”
Nói rồi, anh không giải thích gì thêm, trực tiếp bế Lục Bảo ngọc lên vọt nhanh lên đỉnh núi.
Cùng lúc đó, trên chiếc trực thăng vũ trang Mi-24 cuối cùng và duy nhất còn sót lại, Triệu Đức Minh, người đứng đầu nhà họ Triệu, đã chết lặng từ lâu.
“Mi-24, là chiếc Mi-24 nổi tiếng được sản xuất tại Nga. Nó đã bị phá hủy bởi một nhát kiếm của Trần Gia Bảo. Điều này… làm sao có thể?”
Khuôn mặt Triệu Đức Minh hiện lên vẻ kinh hãi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, môi khẽ run rẩy. Ông ta đã tốn không ít tài nguyên mới lấy được ba chiếc trực thăng quân sự này từ quân khu, bây giờ hai chiếc đã bị kiếm của Trần Gia Bảo phá hủy. Cho dù lần này ông ta có giết được anh thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng, thậm chí có thể phải ra tòa án quân sự.
Vẻ mặt Hàn Đông Húc cũng trở nên nghiêm túc, ông ta trầm giọng, nói:”Trước đây chúng ta đều đánh giá thấp Trần Gia Bảo, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc vừa rồi cậu ta dùng kiếm chém trực thăng thôi quả thực đã như linh dương quải giác*, ảo diệu đến cực điểm. Nó tuyệt đối là nhát kiếm hoàn mỹ nhất mà tôi từng thấy. Giờ thì cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao sư đệ Cửu Thanh Vũ lại chết dưới tay Trần Gia Bảo. Có thể nói đó không hề oan ức chút nào.”
* Linh Dương Quải Giác: Linh dương treo sừng. Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích, tránh được các mối nguy hiểm. 1. Mô tả ý thơ sâu xa, cao siêu, bay bổng 2. Hành động khó nắm bắt, không có dấu vết, không để lại manh mối có thể lần theo.
Vẻ mặt của Triệu Đức Minh lại thay đổi, không ngờ trưởng lão của phái Ngũ Uẩn, Hàn Đông Húc, một cao thủ nổi tiếng lại có đánh giá cao như vậy đối với Trần Gia Bảo, ông ta kinh hãi nói: “Vậy chúng ta muốn giết Trần Gia Bảo chẳng phải là cực kỳ khó sao?”
“Không, mặc dù thực lực của Trần Gia Bảo vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta, nhưng trước mặt phái Ngũ Uẩn chúng tôi, Trần Gia Bảo vẫn không là gì. Tóm lại, đêm nay Trần Gia Bảo nhất định phải chết!” Đột nhiên, Đàm Minh Y rút ra thanh trường kiếm Thu Thủy, lạnh lùng nói.
Trong cabin, ánh kiếm lập tức lóe lên lạnh lẽo bức người, mà phía sau cô ta đột nhiên xuất hiện bốn cô gái trẻ tuổi.
Bốn thiếu nữ này đều mặc đồ trắng như tuyết, đều là những mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, đều lạnh lùng như băng sương, hơn nữa toàn thân họ đều toát ra hơi thở của một người luyện võ cao thủ.
Hàn Đông Húc gật đầu nói: “Cô Đàm Minh Y nói đúng. Vì vũ khí hiện đại công nghệ cao không thể giết chết cậu ta, vậy thì hãy dùng cách của người luyện võ chúng ta để giải quyết. Ông chủ Triệu cũng không cần lo lắng, theo tôi thấy, mặc dù Trần Gia Bảo rất mạnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là cao thủ bậc thầy, hơn nữa một cây chẳng chống vững nhà, dưới sự bao vây và trấn áp của phái Ngũ Uẩn chúng tôi, Trần Gia Bảo nhất định sẽ phải chết. Núi Hồng Lĩnh này là nơi chôn xương cốt của cậu ta!”
“Được, vậy tôi xin nhờ hết vào các vị, nếu giết được Trần Gia Bảo, sau này nhà họ Triệu sẽ nghe theo sự sai bảo của phái Ngũ Uẩn.” Triệu Đức Minh không khỏi vui mừng, vội vàng chắp tay.
“Ông chủ nhà họ Triệu đã khách sáo rồi.” Hàn Đông Húc vui mừng khôn xiết, thế lực của nhà họ Triệu gia không hề nhỏ, nếu có thể có tác dụng với phái Ngũ Uẩn thì chắc chắn có thể trợ lực lớn, hơn nữa địa vị của ông ta trong phái Ngũ Uẩn sẽ lên như thủy triều.
“Trần Gia Bảo, mày giết chết con trai của tao, đêm nay, tao muốn mày phải đền mạng!”
Vẻ mặt Triệu Đức Minh âm u, thầm cười lạnh trong lòng, ngay sau đó, ông ta chỉ huy viên phi công lái trực thăng lên đỉnh núi truy sát Trần Gia Bảo.
Không lâu sau, Trần Gia Bảo đã ôm Lục Bảo Ngọc chạy đến đỉnh núi, chỉ thấy tre trúc đung đưa xung quanh, phía trước còn có một ngôi nhà tranh.
Lục Bảo Ngọc vui mừng khôn xiết nói: “Đó là nơi sư phụ tôi sống. Chúng ta mau vào đi. Chỉ cần sư phụ tôi ở đây thì đại cục đã định.”
Ở phía sau, trực thăng quân sự càng lúc càng đuổi tới gần.
Trần Gia Bảo không chút do dự nhanh chóng chạy vào ngôi nhà tranh đó, bên trong không có ai, trên mặt đất vẫn còn rớt lại một lớp bụi mỏng, hiển nhiên chủ nhân ở đây đã rời đi rồi.
Trong mắt Lục Bảo Ngọc lóe lên một tia thất vọng, sau đó cô ta nghĩ đến một vấn đề còn nghiêm trọng hơn, sư phụ mình không ở đây, làm thể nào đẩy lùi được những kẻ truy đuổi phía sau?
Đột nhiên, Trần Gia Bảo đặt Lục Bảo Ngọc xuống, đồng thời đặt cây đàn cổ lên bàn, trầm giọng nói: “Cô gảy một bài cho tôi nghe. Đúng rồi, tôi thích nghe thập diện mai phục.”