Chương 240
“Cậu chủ luôn lợi hại nhất!” Hương Giang mừng rỡ kinh ngạc, trong mắt phát ra ánh sáng.
Cừu Kiếm Thành nhíu mày, không ngừng đánh giá Trần Gia Bảo, trong mắt lấp lánh tia nghi hoặc.
“Trần Gia Bảo là tông sư cao thủ? Tại sao tôi không cảm nhận được chút khí tức võ công của cậu ta chứ? Nhưng cậu ta vừa mới phá giải kiếm khí của tôi, mới lộ ra thực lực, không thể nghi ngờ thật sự đó là tông sư, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ nói: “Có phải ông không nhìn thấu được tôi không? Tôi đã từng nói qua, thực lực của tôi, người khác không thể suy đoán được.”
Cừu Thanh Vũ rùng mình, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi thừa nhận, cậu còn trẻ như vậy đã trở thành tông sư, thiên phú thực sự kinh người. Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ cậu đã tìm ra quả Thiên Tâm, mới có thể thuận lợi đạt cảnh giới tông sư. Có điều, đừng tưởng mình là tông sư thì có thể thể đấu lại tôi. Trong cảnh giới tông sư này, có ba mươi chín phần giống nhau, cậu chỉ là một tông sư mới vào, sao có thể là đối thủ của tôi chứ?”
“Tông sư mới sao?” Trần Gia Bảo lắc đầu cười nhẹ, ý tứ mỉa mai rõ rệt, đột nhiên ánh mắt anh bỗng nhiên tập trung lại, chậm rãi nâng trường kiếm trong tay lên, chỉ thẳng vào Cừu Thanh Vũ, lạnh giọng nói: “Vậy tôi sẽ dùng thực lực khiến ông rõ biết là ông đã sai ở chỗ nào.”
Nói xong, Trần Gia Bảo rít lên một tiếng, khí thế toàn thân tăng vọt, đột nhiên buông tay, trường kiếm như tên đã rời cung bắn hướng về phía Cừu Thanh Vũ, vô cùng nhanh chóng, một tiếng xé gió mãnh liệt, uy lực vô cùng kinh người!
Mặc dù kiếm chưa đến, nhưng kiếm khí mạnh mẽ đã làm áo xanh của Cừu Thanh Vũ bay phấp phới.
Cừu Thanh Vũ khẽ cau mày, tu vi dũng mãnh như ông ta, đối với một kiếm này của Trần Gia Bảo cũng có chút khó khăn, không khỏi chăm chú tập trung, đợi lúc kiếm đến trước người, đã ngàn cân treo sợi tóc rồi, bảo kiếm trong tay bất chợt vút lên, hai thanh kiếm lập tức va vào nhau.
Trong giây lát, nơi hai thanh kiếm đang giao nhau có vô số kiếm khí tuôn ra, lấy Cừu Thanh Vũ làm trung tâm, kiếm khí không ngừng tàn sát mặt đất cứng rắn và bức tường, bỗng nhiên ào ào nứt ra một vệt lại một vệt trông mà ghê người.
Mọi người trợn mắt há mồm, nhao nhao trốn vào góc tường, miễn cho vạ lây sang mình.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo sảng khoái cười to, dưới chân đạp một cái, cả người đã nhảy lên cao, ở trên cao giữ chặt chuôi kiếm, lấy thế từ trên cao nhìn xuống, chân khí trong cơ thể đột ngột bạo phát, đè ép xuống phía dưới.
Cừu Thanh Vũ chỉ cảm nhận được một uy lực mạnh mẽ to lớn từ thân kiếm truyền tới không ngừng, thân thể không nghe lời mà lùi về sau nửa bước, nhưng nửa bước này đối với ông ta mà nói, đã là một điều sỉ nhục!
“Thằng nhãi này dám sao!” Cừu Thanh Vũ giận dữ, ra tay toàn lực.
Ngay lập tức, khi hai luồng năng lượng mạnh mẽ va đập vào nhau, vết nứt trên mặt đất hội quán Vọng Giang và bức tường lớn hơn rất nhanh, cả hội quán Vọng Giang bắt đầu rung lên, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Không hay rồi, hội quán Vọng Giang sắp sập rồi, mọi người mau chạy ra ngoài!”
Cũng không biết là ai kêu lên, mọi người bị dọa cho mặt đen như đất, ồn ào chạy ra ngoài, chỉ sợ chạy chậm nửa bước sẽ bị chôn sống tại đây.
Vẻ mặt Hương Giang do dự, rối rắm nhìn Trần Gia Bảo một cái, cuối cùng giậm chân, lựa chọn tin tưởng Trần Gia Bảo, cùng mọi người chạy ra bên ngoài.
Trong phút chốc, trong hội quán Vọng Giang nhộn nhịp chỉ còn lại Trần Gia Bảo và Cừu Thanh Vũ.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” thật lớn, Cừu Thanh Vũ lại tiếp tục lùi về sau ba bước, ngược lại, Trần Gia Bảo cầm kiếm trong tay, đạp chân bay về phía sau, cuối cùng vững vàng chạm đất.
Rất rõ ràng, trong trận đối đầu này, Trần Gia Bảo chiếm ưu thế hơn.
“Trần Gia Bảo là một tông sư mới, sao lại giỏi như vậy được chứ?”
Ánh mắt Cừu Thanh Vũ hiện lên một tia không chắc chắn.
Trần Gia Bảo cầm thanh kiếm Ngạo Lập, trong ánh mắt tràn đầy hăng hái: “Tiếp tục!”
Vừa dứt lời, Trần Gia Bảo tiếp tục xông về trước, dường như phía trên thân kiếm được bao phủ bởi một luồng khí vô hình đầy mạnh mẽ, đường kiếm dứt khoát!
Sắc mặt của Cừu Thanh Vũ trầm xuống, cầm kiếm lên sẵn sàng tiếp chiêu.
Trong nháy mắt, hai người đã tiếp tục chiến đấu, kiếm lóe lên ánh sáng ngang dọc, lưỡi kiếm liên tục chém, đôi lúc còn xuất hiện ánh sáng mạnh mẽ.
Cừu Thanh Vũ là một cao thủ hiếm gặp trong kiếm đạo, ông ta là đối thủ mạnh nhất mà Trần Gia Bảo gặp được kể từ khi xuống núi đến giờ, dường như Trần Gia Bảo đã thể hiện hết sức mình, hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác sung sướng khi chiến đấu, thần thái ngang tàng, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, tung chiêu mạnh mẽ, nhát này đến nhát kia đều rất dữ dội.
Lúc này, sau khi Trần Gia Bảo đột phá được khả năng mạnh nhất của mình, tung hết lực ra ngoài, càng đánh càng thuận lợi, càng đánh càng trở nên lợi hại nên nhanh chóng chiếm được ưu thế, áp chế Cừu Thanh Vũ.