Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

“Cái này gọi là tuyệt chiêu bí mật của anh, muốn biết sao?” Trần Gia Bảo thần bí nói: “Em đưa tai lại gần đây, anh chỉ nói thầm cho một mình em nghe mà thôi.”

Bị sự tò mò chi phối, Liễu Ngọc Anh tưởng những lời anh nói là thật, nhịn không được tiến tới gần, Trần Gia Bảo liền hà hơi lên trên cần cổ của cô, từ cổ truyền đến cảm giác ngưa ngứa, nháy mắt sắc mặt cô lập tức đỏ hẳn lên…

Trần Gia Bảo nhìn nước da trắng nõn của cô, không nhịn được lên tiếng bỡn cợt: “Rất đơn giản, chỉ cần em gọi anh một tiếng chồng yêu thì anh sẽ nói cho em biết.”

“Anh đi chết đi.”

Liễu Ngọc Anh biết mình đã bị lừa, tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi đấm một phát vào mặt của Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo nghiêng người né tránh sang bên cạnh, cùng lúc đó anh cũng đưa tay bắt lấy cánh tay mảnh mai của Liễu Ngọc Anh với tốc độ vô cùng nhanh nhẹn.

Ngay cả cái tay cũng trắng nõn nà.

Anh không kiềm chế được đặt một nụ hôn lên trên cánh tay của cô, say mê nói: “Thơm quá, đúng là cô vợ nhỏ của anh.”

“Đáng ghét.”

Liễu Ngọc Anh bị anh chọc cho lửa giận bừng bừng, vội rút tay về rồi đưa chân đá một cú vào bên người anh.

Trần Gia Bảo lại nhanh chóng tránh sang bên cạnh, vừa chạy ra xa vừa quay lại cười to nói: “Cô vợ nhỏ, cảm ơn em đã đưa anh đến thành phố Hòa Bình. Bây giờ anh đi tìm vợ lớn, sau này đến chiều chuộng em sau nhé.”

“Tên khốn nạn kia, đừng để cho tôi bắt được anh, nếu tôi mà bắt được thì anh cứ chờ xem tôi có thiến luôn anh hay không!”

Không cần nói cũng biết hiện giờ Liễu Ngọc Anh tức giận đến cỡ nào, anh ta thế mà dám nói là đi tìm vợ lớn trước mặt cô, vậy chẳng phải là đang gián tiếp nói cho cô biết là cô không đủ hấp dẫn hay sao?

Phi, nghĩ ngợi lung tung gì thế này, khó hiểu thật.

Liễu Ngọc Anh vừa phát hiện ra điều này thì mặt mũi cũng đột nhiên đỏ bừng hẳn lên, thầm phỉ phui bản thân mình trong lòng.

Người cảnh sát cao ráo kia lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Liễu Ngọc Anh, không kiềm chế được đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Anh ta nghĩ thầm trong lòng, đội trưởng Liễu có tiếng là con cọp cái, chẳng lẽ hôm nay cô uống nhầm thuốc rồi à?

Bây giờ Liễu Ngọc Anh mới nhận ra ánh mắt kỳ quái của anh cảnh sát cao ráo kia, thẹn quá hóa giận nói to: “Nhìn cái gì mà nhìn, lên xe nhanh lên, áp giải nghi phạm trở về. Nếu như mà để anh ta chạy thoát, cậu có chịu trách nhiệm được không?’

Anh cảnh sát cao ráo ngay lập tức ngậm chặt miệng lại, câm như hến không dám nói thêm một lời.

Liễu Ngọc Anh nhìn theo hướng mà Trần Gia Bảo biến mất, cô tức giận đến nỗi thở hổn hển. Cô âm thầm thề, thù này nhất định phải báo!

Đương nhiên là Trần Gia Bảo cũng không biết rằng mình đã bị chị đẹp của cục cảnh sát ghi thù rồi, chẳng qua là dù có biết thì cũng không chắc anh sẽ để ý đến.

Bởi vì thầy đã từng nói, đối xử với người phụ nữ không nghe lời, thì phải dùng biện pháp mạnh để chinh phục, một lần không được thì làm lần thứ hai, lần thứ hai không được thì làm lần thứ ba.

Phụ nữ ấy à, nhất định phải là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, giống như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK