Chương 1947
“Ồ” một tiếng, tất cả mọi người xung quanh đều đột nhiên rộ lên, rồi bắt đầu xôn xao la ó, chửi bới “vô liêm sỉ”, thậm chí đến cả Vũ Nhuận Nguyệt cũng cảm thấy mặt nóng bừng lên, chỉ cảm thấy rất là xấu hổ.
Hồng Yến Nhi cũng giậm chân tức tối nói: “Giải thi đấu rõ ràng là đã kết thúc rồi, hơn nữa quán quân chính là Gia Bảo, nhà họ Vũ lại có thể ở trước bàn dân thiên hạ không giữ lời nói như thế, lại còn muốn Gia Bảo tiếp tục thi đấu, vô liêm sỉ, đúng là quá vô liêm sỉ mà, đợi sau khi quay về, tôi nhất định sẽ nói cho người trong nhà biết, để bọn họ sau này tuyệt đối đừng tham gia các giải thi đấu Đông y mà nhà họ Vũ tổ chức nữa, để cho bọn họ nhìn rõ bộ mặt trơ tráo của nhà họ Vũ!
“Quả là vô liêm sỉ!” Khương Ngọc cũng tức giận như thế, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Mà tôi càng lo lắng hơn là Vũ Trầm Minh rõ ràng biết ông ta làm như thế là sẽ hủy hoại thanh danh của nhà họ Vũ, nhưng ông ta vẫn lựa chọn để cho Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc hai người bọn họ tham gia thi đấu, điều đó nói lên là, Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc đều có thân phận không hề tầm thường, thậm chí là thế lực còn mạnh hơn cả nhà họ Vũ rất nhiều!
Hơn nữa thông qua biểu hiện của Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc trước đó, thì xem ra bọn họ cho rằng y thuật của mình còn trên cả Vũ Nhược Uyên, nếu như Trần Gia Bảo thi đấu với bọn họ, đến cuối cùng Trần Gia Bảo có thể lại giành được quán quân hay không cũng rất là khó nói.”
Hồng Yến Nhi “Á” lên một tiếng, cắn khẽ vào môi hồng của mình, nhìn về phía của Trần Gia Bảo lo lắng vô cùng.
Bên kia, Vũ Nhược Uyên hơi nhíu mày lại, cô ta đẩy mâu thuẫn của Long Trạch Việt về phía Trần Gia Bảo là bởi vì như thế có thể đuổi sói nuốt hổ, lợi dụng Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc để đối phó với Trần Gia Bảo, hy vọng bọn họ có thể thay cô ta giải quyết mối uy hiếp từ Trần Gia Bảo, nhưng tại sao Vũ Trầm Minh lại cố tình dẫn dụ mâu thuẫn giữa Trần Gia Vũ và Long Trạch Việt xảy ra?
“Theo lý mà nói, Trần Gia Vũ và Long Trạch Việt đều là người ngoài, không cần biết là ai giành được giải quán quân, đối với nhà họ Vũ mà nói đều không có gì khác biệt, tại sao Vũ Trầm Minh lại vẽ vời thêm chuyện như vậy? Lẽ nào sau chuyện này còn có nguyên nhân gì mà tôi không biết sao, khiến cho người của núi Vụ Ẩn không hy vọng Trần Gia Bảo giành được giải quán quân?”
Vũ Nhược Uyên cảm thấy phỏng đoán của mình không hề có gì sai, xem ra Trần Gia Bảo không hề đơn giản như cô ta từng nghĩ, để khiến cho người của núi Vụ Ẩn chấp nhận mất danh dự trước bàn dân thiên hạ cũng phải ngăn cản không cho Trần Gia Bảo lấy được giải quán quân.
Lúc này, Long Trạch Việt nhếch mép mỉm cười, quay ra nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt đầy đắc ý và thách thức, nói: “Bây giờ anh có còn gì để nói nữa không?”
Trần Gia Bảo không thèm để ý gì đến Long Trạch Việt, mà chỉ nhìn về phía Vũ Trầm Minh, ánh mắt thoáng qua vẻ châm biếm, nói: “Gia chủ của nhà họ Vũ, đây chính là “Công bằng, không thiên vị” mà mấy người nhà họ Vũ các ông nói trước khi thi đấu đấy ư? Tôi đã chiến thắng giành được giải quán quân, tại sao lại phải thi đấu thêm lần nữa?”
Mặt của Vũ Trầm Minh đỏ bừng cả lên, cũng biết là bản thân đuối lý, chỉ là hôm qua ông ta đã nghe thấy bố của mình là Vũ Vô Song nói, nếu như Trần Gia Bảo giành được quán quân thì Vọng Ngọc Chi sẽ hoàn toàn thuộc về Trần Gia Bảo, nếu so sánh với vật quý báu như Vọng Ngọc Chi thì việc mất danh dự, bị người đời chửi là “vô liêm sỉ” thì có đáng gì đâu chứ?
Ông ta tằng hắng hai tiếng, cố che giấu đi vẻ ngại ngùng của mình, nói: “Cậu cũng nói rồi, đây là cuộc thi đấu do nhà họ Vũ tổ chức, hơn nữa, quyền giải thích cuối cùng của cuộc thi đấu cũng thuộc về nhà họ Vũ, vừa rồi tôi chưa hề tuyên bố cuối cùng là người nào đoạt được giải quán quân, cũng có nghĩa là giải thi đấu này chưa hề kết thúc, trừ khi cậu vẫn còn có thể chiến thắng Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc, bằng không thì câu vẫn chưa phải là quán quân lần này.
Đương nhiên, nếu như cậu cảm thấy không được công bằng thì có thể rút lui khỏi giải thi đấu này, nhưng mà giải quán quân không thuộc về cậu, có điều cậu cũng có thể yên tâm, hai mươi cây thảo dược quý trên trăm năm đó, tôi vẫn sẽ gói một phần đưa cho cậu, coi như đấy là khoản bồi thường cho cậu.”