Chương 300
“Cảm ơn anh Lâm.” Thành Tuấn hưng phấn đứng lên, uống cạn ly cocktail trước mặt rỗi theo Lãnh Minh Phong đi ra ngoài, sau đó dẫn theo hơn một trăm tên đàn em mạnh mẽ oai hùng đến thẳng tòa nhà cao tầng Nhiên Á.
“Trần Gia Bảo, anh nói xem Cao Tuấn Hùng sẽ thật sự mang người đến đây chứ?”
Trong tòa nhà cao tầng Nhiên Á, tại phòng làm việc của phó tổng giám đốc, Diệp Ngọc Trâm ngồi vào vị trí của mình, lo lắng hỏi.
Dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái, rất thích suy nghĩ bậy bạ, mặc dù trong lòng đã rất chắc chắn rằng Cao Tuấn Hùng không có mối quan hệ nào ở thành phố Hòa Bình, nhưng khi mọi chuyện ập đến, cô vẫn không khỏi lo lắng.
Trần Gia Bảo kiêu ngạo cười nói: “Yên tâm đi, cho dù Cao Tuấn Hùng thật sự có thể mang người tới thì bọn họ cũng chắc chắn không dám ra tay với tôi. Đương nhiên, nếu như bọn chúng dám làm gì tôi thì tôi có thể nhân cơ hội này mà hoạt động gân cốt.”
“Anh có tinh thần để khoác lác nhỉ.” Diệp Ngọc Trâm trợn mắt nói: “Tổng giám đốc Tô ghét nhất những người đàn ông chỉ biết mạnh miệng, nếu để cô ấy nghe thấy, đoán chừng anh còn chưa kịp bày tỏ với cô ấy thì đã bị cô ấy đuổi ra ngoài lần nữa rồi.”
“Ha ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười, cũng không giải thích, bỗng nhiên qua cửa sổ kính sát đất, anh nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài tòa nhà cao tầng, một nụ cười giễu cợt thoáng xuất hiện trên mặt anh, anh nói: “Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay.”
“Cái gì?” Diệp Ngọc Trâm thấy vẻ mặt khác thường của Trần Gia Bảo, cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thân thể mềm mại của cô run lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Ở quảng trường cách phía trước tòa nhà cao tầng Nhiên Á không quá xa có khoảng hơn một trăm người như một đám mây đen vậy. Mấy người này hùng hùng hổ hổ bước tới, khí thế rất dọa người, ngay cả bảo vệ của tập đoàn Nhiên Á cũng run sợ lẩy bẩy, không dám bước tới ngăn cản.
Bất ngờ là, dẫn đầu ở phía trước là ba người đàn ông trẻ tuổi, trong đó có hai người mà Diệp Ngọc Trâm đều biết, lần lượt là Cao Tuấn Hùng và Thành Tuấn.
“Hóa ra là Thành Tuấn cũng ở thành phố Hòa Bình, nghe nói ông nội của Thành Tuấn là Thành Trung, là đại ca của thế giới ngầm, ông ta có quan hệ thân thiết với Tưởng Đức Lâm, bảo sao Cao Tuấn Hùng lại tự tin như vậy…”
Sắc mặt Diệp Ngọc Trâm trắng bệch, vẻ mặt có chút sợ hãi, lo lắng kêu lên: “Trần Gia Bảo, những người đó không dễ trêu chọc đâu, anh mau chạy đi, trong bãi đỗ xe của tòa nhà cao tầng Nhiên Á có cửa sau, anh hãy chạy ra từ đó, chạy càng xa càng tốt.”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo đứng lên, kỳ quái nói: “Tại sao tôi phải chạy?”
Dưới tình huống nguy cấp, Diệp Ngọc Trâm đẩy Trần Gia Bảo ra bên ngoài, lo lắng nói: “Anh bị ngu à, bên ngoài có hơn một trăm người, một cái khạc nhổ của một người cũng có thể giết chết anh, hơn nữa bọn họ đều là đàn em của Tưởng Đức Lâm, anh một thân một mình, làm sao có thể đấu lại với bọn họ?”
“Tưởng Đức Lâm? Cho dù Tưởng Đức Lâm tự mình đến, khi nhìn thấy tôi cũng phải kính nể cúi người, hỏi thăm sức khỏe của tôi.” Trần Gia Bảo lắc đầu giễu cợt.
“Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng khoác lác, ngay cả tôi khi nghe thấy danh tiếng của Tưởng Đức Lâm cũng biết ông ta là bá chủ của thành phố Hòa Bình, quyền lực của ông ta ở địa phương này vô cùng to lớn. Nếu như ông ta muốn đối phó với anh, đoán chừng chỉ cần gảy nhẹ đầu ngón tay út cũng có thể nghiền chết anh rồi. Đám người kia không phải người mà anh có thể đối phó được đâu.” Diệp Ngọc Trâm nóng nảy nói, cô vội vàng đẩy Trần Gia Bảo ra bên ngoài hành lang.
May mắn thay, bây giờ hầu hết các nhân viên của công ty đều đang họp, nếu không để họ nhìn thấy Trần Gia Bảo và Diệp Ngọc Trâm công khai xô đẩy nhay trong hành lang thì chắc chắn sẽ gợn lên một đợt sóng.
“Tôi nói sau khi tôi đi xuống, chẳng những không bị tổn thương chút nào, hơn nữa Tưởng Đức Lâm còn phải đến xin lỗi tôi, cô có tin không?” Trần Gia Bảo nhướng mày nói.
“Nói vớ vẩn, anh cho rằng anh là ai chứ? Anh đi xuống dưới không bị đánh cho gần chết đã tốt lắm rồi, còn muốn để cho Tưởng Đức Lâm xin lỗi anh sao, có phải anh lên cơn sốt không, hay đầu óc của anh là viên ngói đặc?” Rõ ràng Diệp Ngọc Trâm không tin.
“Ồ, người phụ nữ này, cô đi với tôi.”
Trần Gia Bảo nắm lấy tay Diệp Ngọc Trâm, không để cô rút tay ra đã đi xuống phía dưới.
“Này, anh điên rồi à? Phía dưới có hơn một trăm người, anh đi xuống chính là đi tìm cái chết…” Diệp Ngọc Trâm hoảng sợ.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo dừng chân lại, Diệp Ngọc Trâm còn tưởng rằng Trần Gia Bảo suy nghĩ thông suốt, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờ Trần Gia Bảo bỗng nhiên bế cô lên như bế công chúa, ôm cả người Diệp Ngọc Trâm vào trong ngực. Sắc mặt Diệp Ngọc Trâm trắng bệch, vội vàng nhìn lên hành lang, thấy không có ai đằng sau mới thở phào, tức giận nói: “Anh làm gì vậy, mau thả tôi xuống!”
Trần Gia Bảo nhìn từ trên cao xuống, nhướng mày cười nói: “Cô hãy tự mình lựa chọn, một là ngoan ngoãn nghe lời, hai là để tôi ôm cô xuống dưới.”