Chương 673
Nghĩ đến đây thôi là trong lòng Vũ Như Vy lóe lên một tia hối hận.
Mặc dù Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã từ lâu đã đoán được tính cách và khả năng của Trần Gia Bảo nhất định sẽ làm nên tên tuổi ở tỉnh lỵ, nhưng không ngờ chỉ trong hai tháng Trần Gia Bảo đã đạt được thành tích lớn như vậy.
Hai người phụ nữ mỉm cười với nhau rồi ngẩng cao đầu với lòng đầy kiêu hãnh.
Sau một lúc dường như Mục Chí Cường cảm thấy hơi xót xa cho con trai mình, vì vậy ông dừng lại nhìn Mục Lương Huy một cách giận dữ sau đó nghiến răng rồi đi đến trước mắt Trần Gia Bảo, đưa ra ba phần tôn trọng, ba phần cầu nguyện, ba phần lấy lòng và một phần bất lực, ông ta van xin: “Cậu Trần, điều tôi nên trừng phạt thì cũng đã phạt rồi, mà Lương Huy lại không biết thân phận của cậu Trần đây nên đã xúc phạm đến cậu Trần và bạn gái của cậu. Cậu xem, cậu có thể vì thể diện của tôi mà tha cho nó một lần không?”
Mục Lương Huy ôm đầu ngồi trên mặt đất, khóe miệng cảm thấy chua xót. Từ trước đến nay anh ta luôn kiêu ngạo và độc đoán, không những thế anh ta còn có hậu thuẫn đáng tự hào là bố Mục Chí Cường, nhưng hiện tại anh ta không những bị đánh trước mặt bạn học mà bố của anh ta còn phải hạ thấp giọng van xin.
Lúc này anh ta sâu sắc biết rằng Trần Gia Bảo là người mà anh ta không thể xúc phạm!
Trần Gia Bảo không nói lời nào lại ngồi về chỗ lần nữa, một đôi mắt trong như nước nhưng sâu như biển đảo mắt nhìn xung quanh.
Tề Chính Vũ và Hồ Vân Long còn cả những người khác bắt gặp ánh mắt của Trần Gia Bảo, như thể họ bị một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào, họ rùng mình một cái và kinh hãi vì sợ rằng Trần Gia Bảo gây rắc rối với họ.
Về phần Vũ Như Vy, sau khi bắt gặp ánh mắt của Trần Gia Bảo, cô ta mỉm cười miễn cưỡng và ngẩng cao đầu cố gắng tạo ấn tượng tốt với Trần Gia Bảo, nhưng Trần Gia Bảo đã trực tiếp phớt lờ cô ta và nhắm mắt lại.
“Ông Mục à là nể mặt ông đấy, sự việc ngày hôm nay chỉ có vậy thôi.”
Trần Gia Bảo nhẹ giọng nói, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng giọng nói cũng không quá cao ngạo, khiến mọi người nghe xong đều cảm thấy giọng nói có trọng lượng.
Mục Chí Cường và Mục Lương Huy cũng như những người khác vui mừng khôn xiết và thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên Mục Chí Cường đá Mục Lương Huy và nhìn chằm chằm: “Thằng khốn nạn, mày làm gì vậy? Sao mày không nhanh cảm ơn cậu Trần đã tha thứ cho mày một mạng đi?”
Mục Lương Huy phản ứng ngay lập tức bất ngờ đứng dậy mặc kệ thương tích trên người, anh ta cúi đầu về phía Trần Gia Bảo: “Cảm ơn cậu Trần đã rộng lượng tha thứ. Sau này, Mục Lương Huy tôi sẽ không bao giờ dám vô lễ với cậu Trần và bạn gái của cậu nữa.”
Trong mắt Hồ Vân Long và những người khác đều có cảm giác không chân thực. Trước đây ở trường đều là người khác xin lỗi Mục Lương Huy nhưng bây giờ lại ngược lại, chỉ có thể nói rằng Trần Gia Bảo quá thần kì và lai lịch quá thâm hậu, có thể trực tiếp bóp chết Mục Lương Huy.
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, anh tự uống cạn cốc nước của mình rồi nói: “Hôm nay tôi có thể tha thứ cho anh nhưng sau này trong trường Đại học, nếu có người đến quấy rối Thanh Hà và Thanh Nha, bất kể là ai, tôi đều đến tính sổ với anh, anh rõ chưa?”
Mục Lương Huy khóc không ra nước mắt, từ nay về sau ở Đại học Phú Gia, chỉ cần Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã gặp phải phiền phức thì cuối cùng anh ta cũng sẽ thê thảm. Không còn cách nào khác, ai bảo anh ta đắc tội với Trần Gia Bảo và lai lịch thì không thể bằng Trần Gia Bảo? Bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Lúc này Mục Lương Huy hứa: “Cậu Trần yên tâm, tôi sẽ tìm người bảo vệ chị dâu Thanh Hà và chị dâu Thanh Nha…”
Đột nhiên Mục Chí Cường giáng cho Mục Lương Huy một cú đấm dữ dội vào sau đầu, tức giận nói: “Nhóc con, tao là người ngang hàng với cậu Trần đây, thằng nhóc mày còn dám gọi là chị dâu, muốn chết không?”
Sắc mặt của Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã ửng hồng, trông xinh đẹp tuyệt trần.
Mục Chí Cường vô tình liếc nhìn hai cô gái đó, ông ta sửng sốt và ngưỡng mộ nói: “Vốn dĩ bên cạnh cậu Trần có Tần Ly Nguyệt và Kiều Phượng Hoa, không ngờ hôm nay lại có thêm hai mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Khả năng thu hút mỹ nữ của cậu Trần quả nhiên thật là lợi hại.”