Chương 351
Trần Gia Bảo gật đầu đang chuẩn bị quay về phòng thì đột nhiên bên ngoài phát ra một khí thế hết sức mạnh mẽ, khí thế đấy phải mạnh hơn nửa bậc so với Cừu Thanh Vũ khi trước!
Bước chân Trần Gia Bảo lập tức dừng lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó, giữa tiếng kêu gào thê thảm, khí thế này chợt bị thu về. Mặc dù chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng Trần Gia Bảo đã xác định, mình tuyệt đối không cảm nhận sai.
Bên ngoài, có một vị cường giả cấp Tông Sư! Kinh Đại Vĩ không cảm nhận được khí thế này, ánh mắt lộ phẫn nộ nói: “Cậu Trần, tôi sẽ đi xử lý chuyện này ngay, dám đánh người ở đây thì dù bất kể là ai tôi cũng sẽ khiến bọn họ trả giá đắt!”
“Tôi đi cùng anh.” Trần Gia Bảo hứng thú.
Mặc dù Kinh Đại Vĩ kinh ngạc nhưng anh ta càng vui khi được đi cùng cậu Trần, chí ít cũng có thể thể hiện tài năng của mình trước mặt cậu Trần.
Rất nhanh, Trần Gia Bảo đã đi đến sân của làng du lịch suối nước nóng. Xung quanh đây đã vây quanh không ít người, ngay cả hai cô gái là Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan cũng ở đây.
Sau khi Diêu Hoa Mộng nhìn thấy Trần Gia Bảo xuất hiện, sắc mặt đầy thất vọng và u ám. Đứng ngay trung tâm là hai nam một nữ, trong đó có một người đàn ông tuổi trung niên. khuôn mặt bình thường đang chắp hai tay sau lưng, ẩn trong thái trầm ổn có nét kiêu ngạo cực kỳ.
Trên mặt đất xung quanh ông ta có không ít người nằm ngổn ngang, có vẻ đều bị ông ta đánh ngã. Trần Gia Bảo cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người người đàn ông trung niên này.
“Xem ra, ông ta là cường giả Tông Sư phát ra khí thế mạnh mẽ khi nãy.”
Trần Gia Bảo đánh giá ông ta, âm thầm gật đầu.
Về phần đôi nam nữ trẻ tuổi còn lại, người nữ xinh đẹp tuyệt vời, thanh niên năng động, người nam cũng cao ráo đẹp trai. Trần Gia Bảo chỉ nhàn nhạt quét hai người bọn họ một cái, không để trong lòng.
Hai nam một nữ này, bao gồm Vân Bá Hùng, Bùi Tuệ Lâm và Nhạc Minh Hải đều ở tỉnh Phú Thọ, ba người bọn họ lần đầu đến thành phố Thanh Hóa nên muốn chơi bời ở đây thật thoải mái. Sau khi họ ăn cơm tối xong thì muốn đến làng du lịch suối nước nóng, đúng lúc chỗ này hết ngày làm việc, đóng cửa từ chối tiếp khách nên có cãi vã vài câu, Vân Bá Hùng đã xông vào ra tay.
Kinh đại Vĩ đi lên đằng trước, cười lạnh nói: “Rốt cục mấy người là ai, không biết hỏi thăm một tí mà dám tới đây ồn ào sao?”
Bùi Tuệ Lâm nổi giận đùng đùng, không cam nói: “Xem ra anh là chủ của nơi này rồi, thế mà còn dám đối xử với chúng tôi như vậy. Chúng tôi đường xa đến đây lại bị nhân viên công tác của mấy người không cho chúng tôi vào, nào có lý lẽ thế? Hôm nay mấy người phải cho tôi một câu trả lời hợp lý, không thì không xong đâu!”
“Buồn cười!” Kinh Đại Vĩ cười lạnh hai tiếng nói: “Chuyện làm ăn nhà chúng tôi thì tôi thích mở nào lúc thì mở đóng lúc nào thì đóng. Đây là quyền lợi hoạt động của chúng tôi. Sao nào, cô muốn ép mua ép bán à, nào có lý thế? Mấy người cứ cố tình gây chuyện thế này thì cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy.”
Nếu như là bình thường, Kinh Đại Vĩ nhìn thấy đám Vân Bá Hùng biết đánh nhau như vậy, có lẽ anh ta sẽ tạm thời nhường nhịn nhưng hiện tại Trần Gia Bảo ở đằng đã cho anh ta một cái gan lớn hơn, nói tới nói lui thì giờ anh ta vô cùng kiên cường!
“Anh… Tôi…” Bùi Tuệ Lâm lập tức nghẹn họng, cảm thấy đuối lý nói không ra lời.
Kinh Đại Vĩ cười đắc ý.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo mở miệng nói: “Dù sao chỗ này cũng dư rất nhiều phòng, không thiếu ba phòng đâu. Bây giờ đã trễ rồi, để bọn họ ở lại đi, về phần người bị thương thì mau chóng đưa đi trị liệu.”
Không phải Trần Gia Bảo sợ người đối diện, mà anh đi chuyến này là vì muốn dạo chơi giải khuây với Lâm Thanh Hà, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Kinh Đại Vĩ kính cẩn đáp lại. Mặt mày Bùi Tuệ Lâm chợt hớn hở hẳn lên, chỉ cảm thấy nhìn Trần Gia Bảo cực kỳ vừa mắt. Giờ lại còn thấy Trần Gia Bảo chỉ mặc một chiếc quần cộc lớn, cô ta cảm thấy càng vui hơn nói: “Thì ra anh mới là ông chủ chỗ này à, vẫn là anh có tầm quan sát. Không tệ không tệ, anh tên là gì?”
Nhạc Minh Hải đánh giá Trần Gia Bảo, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Theo như anh ta biết, suối nước nóng làng du lịch này là do một người tên Dương Ngọc Sơn mở mà chỗ dựa đằng sau là Kinh Đại Vĩ, Trần Gia Bảo quá trẻ tuổi, nhìn thế nào cũng không giống Dương Ngọc Sơn hay Kinh Đại Vĩ.
Trần Gia Bảo cười nhạt cũng không đáp lời, anh đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Tần Thanh Nhã đi tới, nhìn thấy trên mặt đất có không ít người bị thương đang nằm. Cô giật mình, đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo nghi ngờ nói: “Gia Bảo, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, ngoan, về ngủ đi.” Trần Gia Bảo kéo tay Tần Thanh Nhã, muốn trở lại khách sạn.
Câu nói này cực kỳ mập mờ, Tần Thanh Nhã cứ như nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Kinh Đại Vĩ. Mặt cô đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn ấy không biết nên giải thích thế nào. Cô cảm thấy giải thích cũng không ai tin nên chỉ có thể cúi đầu để mặc Trần Gia Bảo lôi kéo mình đi vào trong khách sạn.
Diêu Hoa Mộng nhìn thấy cảnh này thì mắt càng thêm u tối, Lam Di Lan nhịn không được ôm vai cô ta thở dài.
“Ê, anh chờ một chút.”
Đột nhiên, Bùi Tuệ Lâm từ đằng sau la lên.
Trần Gia Bảo quay người, lộ ra vẻ nghi hoặc.