Chương 297
Trần Gia Bảo đứng trước cửa sổ của phòng làm việc, nhìn đám người nhỏ như con kiến phía dưới, trong lòng xúc động.
Cách đây không lâu, mình chỉ là một thằng nhà quê trong mắt Tô Ánh Mai, vậy mà bây giờ mình chẳng những đường hoàng đứng ở nơi này, hơn nữa Tô Ánh Mai cũng trở thành người đàn bà của mình.
Anh nghĩ như vậy trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Ở trong phòng làm việc được một lúc, Trần Gia Bảo cảm thấy có chút nhàm chán cho nên anh đẩy cửa đi ra ngoài định đi dạo một vòng.
Đi tới ngoài cửa của một văn phòng, đột nhiên, anh nghe được bên trong có tiếng cãi vã kịch liệt.
“Ngọc Trâm, anh từ thành phố Nam Định xa xôi lặn lội đến đây tìm em, tại sao em cứ muốn trốn tránh anh vậy, chẳng lẽ anh còn chưa đủ tốt với em à?”
“Cao Tuấn Hùng, cuộc hôn nhân này là do ông nội của tôi tự tiện sắp đặt, bản thân tôi không đồng ý, hơn nữa Diệp Ngọc Trâm này sẽ không bao giờ gả cho một người đàn ông đào hoa như anh đâu, tốt nhất anh nên rời khỏi đây ngay đi nếu không tôi sẽ kêu bảo vệ đến đấy!” Giọng nói chứa đầy sự tức giận của một cô gái vang lên.
“Anh không tin, Diệp Ngọc Trâm, chẳng lẽ em có bạn trai rồi à?”
Diệp Ngọc Trâm?
Trần Gia Bảo đột nhiên nhớ đến khi lần đầu tiên anh tới tòa cao ốc Nhiên Á đã từng gặp qua cô gái tên Diệp Ngọc Trâm này, cô ta là một cô gái xinh đẹp hiếm có, hèn chi sẽ có người từ lặn lội từ Nam Định đến thành phố Hòa Bình để tìm cô ta.
Nhưng Trần Gia Bảo không có hứng thú với chuyện này, anh nhún vai chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, Diệp Ngọc Trâm trực tiếp xông ra, sau khi cô ta nhìn thấy Trần Gia Bảo thì rất kinh ngạc, đồng thời trong mắt cô ta cũng lóe lên sự vui mừng, trực tiếp khoác lên tay của Trần Gia Bảo, dịu dàng nói: “Đúng vậy, tôi đã có bạn trai rồi, chính là anh ấy, Trần Gia Bảo.”
Sau khi nói xong, Diệp Ngọc Trâm sợ Cảnh Tuấn Hùng không tin, cô nhanh chóng hôn vào má Trần Gia Bảo một cái.
Tự nhiên có món quà từ trên trời rơi xuống!
Nếu như là người khác phỏng chừng đã vui sướng đến mức nhảy cẫng lên rồi.
Nhưng mà Trần Gia Bảo ngửi mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng bên cạnh, không biết nên nói gì, anh biết mình bị Diệp Ngọc Trâm lợi dụng.
Quả nhiên, có một người đàn ông vừa cao vừa gầy, trông cũng khá đẹp trai từ trong phòng làm việc của Diệp Ngọc Trâm đi ra, cậu ta đang tức giận nhìn Trần Gia Bảo, trên trán có gân xanh nổi lên,có vẻ như cậu ta đang rất muốn chém Trần Gia Bảo thành trăm mảnh!
“Anh giúp tôi với, xong chuyện tôi sẽ mời anh ăn cơm.” Diệp Ngọc Trâm lo lắng nói nhỏ vào tai Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nhìn về phía Diệp Ngọc Trâm, chỉ thấy khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, cô mặc một bộ váy công sở màu đen, đôi chân thon dài lấp ló sau đôi vớ màu đen càng làm cô thêm gợi cảm.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo ôm eo Diệp Ngọc Trâm, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ mời một bữa cơm e là không đủ đâu đấy.”
Lần đầu tiên Diệp Ngọc Trâm gần gũi với một người khác phái như vậy, thân thể mềm mại của cô đột nhiên run lên, liếc Trần Gia Bảo một cái.
Cao Tuấn Hùng nhìn thấy cảnh tượng này thì nghĩ rằng hai người đang ve vãn nhau trước mặt cậu ta.
Cao Tuấn Hùng giận dữ, nắm chặt tay lại, giận dữ nói: “Mẹ nó, mày là thằng chó nào mà lại dám đến đây giành đàn bà với Cao Tuấn Hùng này vậy, mày có tin là tao sẽ cho người giết chết mày không?”
Trần Gia Bảo cau mày, nói: “Ngu ngốc.”
“Ha ha”, Diệp Ngọc Trâm cười lên, sau đó che miệng nói: “Đúng vậy, anh ta chính là một tên ngu dốt, hơn nữa còn rất ngu dốt.”
Đột nhiên, hai mắt Trần Gia Bảo sáng lên, nhìn Diệp Ngọc Trâm với một con mắt khác hẳn, vị phó giám đốc có bề ngoài thanh nhã và tri thức lại mở miệng mắng “ngu dốt”.
Hai chữ này được nói trôi chảy như vậy, thật là… thật quá hợp khẩu vị.
Trần Gia Bảo nhếch mép cười, ôm chặt eo Diệp Ngọc Trâm khiến cho thân thể mềm mại của Diệp Ngọc Trâm run lên, cô trợn mắt nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo với ánh mắt hung dữ.
Sắc mặt của Cao Tuấn Hùng thay đổi, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ tức giận, anh ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, dịu dàng nói: “Diệp Ngọc Trâm, em đừng nóng nảy mà giận dỗi. Trước kia anh không quan tâm đến cảm xúc của em nên mới để cho em bỏ nhà ra đi, nhưng bây giờ anh đã đi từ thành phố Nam Định đến thành phố Hòa Bình chỉ để đuổi theo và bù đắp cho em, em có thể cho anh một cơ hội không?”
Dáng vẻ mê đắm của anh ta hoàn toàn giống như một kẻ si tình, nếu là người không biết chuyện của cô gái này nhất định sẽ bị anh ta làm cho cảm động.