Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 269

“Trần Gia Bảo, thảo nào ban đầu anh dám giao ước một năm với tôi, quả thật anh khiến tôi rất vui mừng.”

Tô Ánh Mai nghĩ đến điều này, cô nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt là sự khiếp sợ không tài nào che giấu được.

Hứa Thành Sâm cười nói: “Cảm ơn bác sĩ Trần, nhờ cậu mà mọi chuyện đều tốt đẹp. Chẳng qua ở nhà tôi có một người luôn thức trắng đêm để đọc sách và tìm hiểu sách thuốc, luôn muốn vượt qua cậu.”

Đối với Hứa Thành Sâm mà nói, y thuật của Trần Gia Bảo vượt trội hơn nhiều so với ông ta, là thầy thuốc Đông y số một. Trong mắt ông ta, Trần Gia Bảo chính là một bậc thầy y học, cho nên ông ta rất kính trọng Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo gật đầu một cái, đáp lại một cách thờ ơ.

Ngay sau đó, Cố Minh Nhiên không giấu nổi sự phấn khích trong lòng, bước nhanh đến và nói: “Bác sĩ Trần, tất cả những chuyện vừa rồi đều là hiểu lầm, tôi đã đắc tội rồi, xin bác sĩ Trần không trách tội.”

Vẻ mặt Trần Gia Bảo hiện vẻ tò mò, nhướng mày hỏi: “Ông biết tôi?”

Cố Minh Nhiên đang định nói, đột nhiên nhìn xung quanh, nói: “Bác sĩ Trần, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?”

“Có thể, nhưng trước đó…” Trần Gia Bảo gật đầu một cái, đột nhiên nhìn Tô Ánh Mai, thờ ơ nói: “Tô Ánh Mai chính là bạn thân của tôi, tập đoàn Nhiên Á cũng là một xí nghiệp xuất sắc, liên quan đến chuyện quyền đại diện mỹ phẩm thương hiệu Bách Quả, tôi cảm thấy tập đoàn Nhiên Á rất thích hợp, ý ông thế nào?”

“Nếu như cô Tô là bạn của bác sĩ Trần thì chuyện tập đoàn Nhiên Á chắc chắn không thành vấn đề.” Cố Minh Nhiên lập tức quay đầu, nói với Phan Phi Uyên: “Phi Uyên, cuộc đấu thầu ba ngày sau sẽ bị hủy bỏ, cô chịu trách nhiệm toàn bộ về việc thương lượng quyền đại diện với cô Tô, phải có thái độ kính trọng, biết chưa?”

“Dạ, ông Cố.” Phan Phi Uyên lập tức trả lời, đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ, nhưng cô lại nảy sinh hứng thú vô hình với Trần Gia Bảo, đôi mắt đẹp nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới.

Tô Ánh Mai bỗng vừa mừng vừa sợ, cô nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt đầy cảm kích.

Trần Gia Bảo dửng dưng đáp lại một tiếng, như thể anh chỉ làm một việc rất nhỏ không đáng kể mà thôi.

“Xin mời bác sĩ Trần. Ngài Hứa cũng đi thôi.”

Cố Minh Nhiên nói xong thì đỡ Trần Gia Bảo về phòng với Hứa Thành Sâm.

Những người đang có mặt tại đây ban đầu ngạc nhiên, sau đó sốc, cuối cùng là vô cùng sốc.

Xa xa, sắc mặt Hồ Quốc Minh sợ sệt. Giống như gặp quỷ, anh ta kích động nói: “Ối đệch, đại ca kiêu ngạo ghê nha. Ngay cả ông cụ Cố vang danh Việt Nam cũng phải cúi đầu nhận tội trước mặt lão đại. Nom còn thú vị hơn cả việc trèo đầu cưỡi cổ Tạ Quốc An với mấy thằng con nhà giàu nữa. Thế này mới thật sự là kiêu ngạo chứ!”

“Tôi từng nói rồi, bất kể là ở đâu, Gia Bảo luôn là người mạnh nhất.” Hàn Đông Y tự hào nói, trong đôi mắt cô tràn đầy thần thái khiến người khác rung động.

Hồ Quốc Minh cười khổ, nói: “Tôi tin, lần này tin thật.”

Hứa Hà Bắc lại lắc đầu, cảm thán: “Biến thái, thật là một tên biến thái! Ở cùng một thời với người như Trần Gia Bảo chẳng biết là may mắn hay là xui xẻo.”

Trong con ngươi xinh đẹp của Hứa Mỹ Hòa là ý chí chiến đấu mãnh liệt, anh ta lẩm bẩm: “Trần Gia Bảo, một ngày nào đó, tôi sẽ vượt qua anh.”

Trong số những người này, người kinh hãi nhất, cũng vui sướng nhất chính là Tô Ánh Mai.

Cô nhìn bóng người Trần Gia Bảo rời đi, buông lời cảm kích từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh, Trần Gia Bảo.”

Còn Phương Hòa Nhiên thì đã bị mọi người lãng quên rồi.

Nguyên nhân rất đơn giản. Đó là bởi Cố Minh Nhiên nể mặt ông nội Phương Hòa Nhiên nên mới nhân nhượng với anh ta. Hơn nữa, khi để anh ta đại diện thương hiệu cũng cần phải tiến hành xem xét.

Mà Trần Gia Bảo hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân, không những khiến Cố Minh Nhiên kính nể, mà còn có thể giải quyết vấn đề đại diện thương hiệu mỹ phẩm chỉ bằng một câu.

Đây chính là chênh lệch, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng!

Sắc mặt Phương Hòa Nhiên lúc xanh lúc trắng. Anh ta cảm giác mặt mình đã bị Trần Gia Bảo đâm sưng cả rồi.

“Trần Gia Bảo, hôm nay mày làm tao nhục nhã vô cùng, tao nhất định phải trả lại gấp đôi!”

Phương Hòa Nhiên nắm chặt hai quả đấm, phát ra tiếng “răng rắc răng rắc”, trong mắt hiện lên nỗi hận thấu xương!

Từ nhỏ đến lớn dù cho anh ta làm gì, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào anh ta, biến anh ta thành tiêu điểm, thế mà bây giờ, dù là phụ nữ, thân phận hay thậm chí là quan hệ, tất cả đều bị Trần Gia Bảo nghiền ép cả rồi, điều này khiến anh ta cảm thấy bị áp bức và nhục nhã!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK