Chương 1296
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nhà họ Kinh ở tỉnh Phú Thọ đứng thứ sáu trong số mười gia tộc lớn, thực lực vô cùng mạnh mẽ, mà con người Kinh Lập Thành lại là ngôi sao mới trong giới giao thương, anh ta ở trong giới giao thương của tỉnh Phú Thọ có danh tiếng không nhỏ!
Vì vậy, đám con nhà giàu kia lập tức gọi điện thoại cho Kinh Lập Thành. Vừa đúng lúc Kinh Lập Thành vì tìm Lưu Vũ Tình mà tới thành phố Thái Bình, lúc này anh ta mới có thể mau chóng chạy tới, rồi có khung cảnh này.
Lúc này, Lưu Vũ Tình vuốt mặt, nói: “Được rồi, bây giờ anh cũng gặp được tôi rồi, tôi ở cùng với bạn tôi, anh ấy có thể bảo đảm an toàn cho tôi, không cần anh phải bận tâm nữa. Bây giờ anh có thể rời đi được rồi.”
“Vũ Tình, em đừng nghịch ngợm nữa.” Kinh Lập Thành cười khổ, anh ta hiển nhiên biết người “bạn” trong lời Lưu Vũ Tình rốt cuộc là ai, quay đầu nhìn sang phía bên cạnh Lưu Vũ Tình. Sau khi thấy Trần Gia Bảo, mắt anh ta thoáng chốc trở nên sắc như dao, lạnh như băng, tiếp theo, lại thấy Bùi Tuệ Lâm ngồi đối diện Trần Gia Bảo, vẻ mặt anh ta trở nên sửng sốt, nói: “Cô Tuệ Lâm, sao… sao cô lại ở đây?”
Đám con nhà giàu ở phía sau Kinh Lập Thành mới nãy chỉ hóng xem phản ứng của Trần Gia Bảo, sau khi nghe thấy giọng điệu ngạc nhiên, nghi ngờ của Kinh Lập Thành, mới phát hiện Bùi Tuệ Lâm cũng ở đây, không khỏi kêu lên một tiếng.
Nghe đồn mối quan hệ của Bùi Thanh Phong và Trần Gia Bảo rất tệ, thậm chí như nước với lửa. Bùi Tuệ Lâm là em gái của Bùi Thanh Phong, theo lý mà nói, cô ta nên coi Trần Gia Bảo như kẻ thù mới đúng. Sao… Sao bây giờ cô ta không chỉ ngồi cùng với Trần Gia Bảo, hơn nữa còn cùng nhau nghe nhạc uống trà, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trong lòng mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí còn có không ít người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Bùi Tuệ Lâm vô cùng xấu hổ, bị Trần Gia Bảo cợt nhả thì thôi đi, bây giờ cô thế mà lại phải đối diện với những ánh mắt kì quái của một đám người chẳng có quan hệ gì với mình. Thật sự là tức chết đi được!
Lúc này, Bùi Tuệ Lâm thẹn quá hóa giận nói: “Bổn cô nương muốn ở đâu thì ở đó, liên quan gì tới mấy người, mấy người ai còn nhiều chuyện thêm một câu nữa, có tin bổn cô nương sẽ xé rách miệng mấy người không!”
Thực lực của nhà họ Bùi còn hơn cả Kinh Lập Thành, chỉ là một đám con nhà giàu nho nhỏ tầm thường há có thể dây vào sao? Cô ta vừa tức giận, đám con nhà giàu kia đều hít một hơi sâu, vội vàng ngậm miệng không dám nói thêm gì.
Kinh Lập Thành khẽ nhíu mày, tuy thấy khó hiểu sao Bùi Tuệ Lâm lại uống trà với Trần Gia Bảo, nhưng mà đây là chuyện của nhà họ Bùi, không liên quan gì tới anh ta.
Mục đích của anh ta từ đầu tới cuối chỉ có một, chính là phải đưa Lưu Vũ Tình đi, cách Trần Gia Bảo càng xa càng tốt.
Nghĩ đến đây, Kinh Lập Thành hít một hơi sâu, nhìn về phía Trần Gia Bảo, nói: “Anh chính là Trần Gia Bảo?”
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo hơi nheo mắt, liếc mắt đánh giá Kinh Lập Thành một chút, thấy khí phách hiên ngang, dáng vẻ đường hoàng của Kinh Lập Thành, trong mắt anh ta lộ ra vẻ tự tin vô cùng, rõ ràng anh ta cũng là một tráng sĩ có múi nào ra múi nấy.
Kinh Lập Thành cười lạnh nói: “Khi ở thành phố Hải Dương, tôi thường nghe nói tới danh tiếng của anh Trần, còn tưởng là anh hùng mạnh mẽ thế nào chứ. Không ngờ rằng hôm nay mới được gặp, chậc chậc, thật sự là tai nghe không bằng mắt thấy, hóa ra cũng chỉ là một thằng nhóc chưa dứt sữa mẹ mà thôi.”
Ngay tức khắc, đám con nhà giàu đứng sau lưng anh ta đều phá lên cười nhạo.
Bùi Tuệ Lâm thầm tức giận, Kinh Lập Thành hạ thấp Trần Gia Bảo, chẳng khác nào là hạ thấp cô và anh cô?
Cô lập tức trả đũa lại: “Có chí thì không cần dựa vào tuổi tác, Trần Gia Bảo dù có trẻ tuổi thì có làm sao? Trần Gia Bảo tuổi còn trẻ đã có thể thống nhất thế giới ngầm trong tỉnh Hòa Bình, đánh bại chú Vân – Vân Bá Hùng. Anh ta mười bốn lần liên tiếp mở ra ngọc thạch chất lượng cao sáng tạo ra ghi chép của thế giới ngầm, thậm chí hai ngày trước, còn có bức tranh “Giang sơn ngàn dặm” từ trên trời rơi xuống.