Chương 492
Lục Bảo Ngọc sửng sốt, tiếng đàn líu lo cũng ngừng lại, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô ta không để ý tới việc Trần Gia Bảo đánh gãy dứng thú của mình, một đôi mắt xinh đẹp đánh giá Trần Gia Bảo, nói: “Anh tỉnh rồi, cảm thấy cơ thể thế nào rồi?”
Trần Gia Bảo xem xét tình huống thân thể của mình một lát rồi cười khổ một tiếng, anh lắc đầu nói: “Thương thế rất nghiêm trọng, mặc dù có tiếng đàn của cô trị liệu nhưng trong một thời gian ngắn sợ là không thể làm được việc gì.”
Lục Bảo Ngọc không hề thấy kỳ lạ chút nào, không, nghiêm túc mà nói thì cô ta vẫn cảm thấy thương thế của Trần Gia Bảo còn quá nhẹ.
Từ khi đi trên quốc lộ để tiếng vào núi Hồng Lĩnh thì bắt đầu bị máy bay trực thăng quân dụng được trang bị võ trang đuổi giết, từ đó Trần Gia Bảo đều chiến đấu không ngừng.
Trốn tránh súng máy bắn phá cùng đạn đạo oanh tạc của máy bay trực thăng Mi 24, phá giải kiếm trận của phái Ngũ Uẩn, kiếm bại lại đột nhiên phái đối phó với Đạm Minh Y, còn dưới tình huống bị Hàn Đông Húc đánh lén thành công thì lại phải mạnh mẽ chống đỡ ba chiêu của cường giả trung kỳ truyền kỳ.
Bất kể ở đâu cũng đều là chiến tích hạng nhất, còn đơn độc thoát ra, mỗi cái đó đều đủ làm người ta kinh ngạc, Trần Gia Bảo không những đều đã làm được toàn bộ, hơn nữa chiến tiếp đấu rồi lại chiến đấu, không hề có một cơ hội thở dốc nào.
Dưới loại tình huống như thế thì cho dù lúc đó Trần Gia Bảo bỏ mình, Lục Bảo Ngọc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vì vậy, Trần Gia Bảo chỉ bị nội thương nghiêm trọng, điều này ở trong mắt Lục Bảo Ngọc mà nói thì đã thuộc về phạm trù kỳ tích rồi.
“Vậy thì anh cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, anh và Đạm Minh Y định ra ước hẹn ba năm, trong khoảng thời gian ba năm này có lẽ phái Ngũ Uẩn cũng sẽ không tìm đến anh gây phiền phức, bây giờ anh đang ở tỉnh thành, điều duy nhất cần lo lắng chính là gia tộc lánh đời truyền thừa trăm năm – nhà họ Phụng mà thôi.
Nhưng mà cũng không sao, căn nhà tranh này là nơi sư phụ tôi ẩn cư tu luyện, vẫn luôn không có dấu chân người tới nên sẽ không có người tới làm phiền anh đâu. Đoạn thời gian ngày anh cứ yên tâm mà ở lại đây đi, đợi sau khi thương thế của anh hồi phục rồi thì chúng ta lại cùng nhau xuống núi, quay về tỉnh thành toàn lực đối phó với nhà họ Phương.”
Lục Bảo Ngọc cười cười đề nghị.
Nói tới đây, trong lòng Lục Bảo Ngọc liền sinh ra một trận tiếc nuối, nếu như sư phụ vẫn còn ở đây thì tối đêm nay sẽ không cần phải khổ chiến thám thiết đến nông nỗi này.
“Trốn ở đây dưỡng thương? Đây không phải là tác phong làm việc của tôi.”
Trần Gia Bảo lập tức lắc đầu phủ quyết, anh nói tiếp: “Hơn nữa, trận đại chiến trên đỉnh núi Hồng Lĩnh tối nay không phải là không thảm thiết, thậm chí hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng đều bị nổ mạnh tan tác, động tĩnh lớn như vậy căn bản không thể giấu được, chỉ sợ không bao lâu nữa thì liền sẽ có người tới đỉnh núi núi Hồng Lĩnh thôi.”
Lục Bảo Ngọc trầm mặc, cô ta biết điều Trần Gia Bảo nói không sai, đặc biệt là khoảng cách giữa nơi này và tỉnh thành không bao nhiêu, dựa vào thủ đoạn của những đại gia tộc hào môn đó thì đoán chừng rất nhanh liền có thể điều tra được sự việc xảy ra ở nơi này.
Đỉnh núi núi Hồng Lĩnh , căn bản không thể ở lại được trong thời gian dài như thế!
“Nhưng mà trước mắt vẫn không cần lo lắng về nhà họ Phụng, nhà họ Phụng muốn tìm hiểu rõ tình huống ở đây thì còn phải tốn một khoảng thời gian nữa, lúc đó chúng ta đã xuống núi từ lâu rồi.”
Trần Gia Bảo cười nói.
Hơn nữa nếu nói một cách nghiêm túc thì Trần Gia Bảo còn một con át chủ bài chưa lật, cho dù nhà họ Phụng có lập tức phái người lên đỉnh núi Hồng Lĩnh đối phó với anh thì anh cũng có thể nắm chắc sẽ bảo vệ được tính mạng của mình.
Lục Bảo Ngọc thở dài một tiếng đầy lo lắng rồi sau đó liền nhoẻn miệng cười, cô ta để đàn cổ của mình về vị trí cũ một lần nữa rồi cười nói: “Nếu đã như vậy thì để Bảo Ngọc tới đánh cho anh nghe một bài đi, cũng coi như là chúc mừng anh tuyệt xử phùng sinh.”
“Đánh đàn cho tôi nghe? Nói vậy thì cô xem tôi như tri âm của cô sao? Lọt được vào mắt xanh của giai nhân, tôi thật sự rất vinh hạnh.”
Trần Gia Bảo cười cợt một câu, nhất thời, bầu không khí nghiêm trọng trong gian nà tranh cũng bị tiêu tán đi không ít.
Hai má Lục Bảo Ngọc nổi lên hai rặng mây đỏ, cô ta oán trách nhìn Trần Gia Bảo một cái, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.