Chương 359
“Sai rồi, ông không chỉ coi thường tôi, mà còn đánh giá bản thân quá cao rồi. Tôi sẽ khiến ông nhớ rõ bài học ngày hôm nay.” Tinh thần chiến đấu của Trần Gia Bảo càng gia tăng, sau khi tiếng còi vang lên thì đột nhiên anh nhìn ông ta bằng một ánh mắt lạnh đến thấu xương. Lúc này anh rút kiếm ra để chiến với người kia, chiêu thức vô cùng ảo diệu hướng thẳng về phía trước, từng nhát tung ra đều nhằm đến điểm yếu trên thân thể của Vân Bá Hùng.
Vân Bá Hùng biết rằng Trần Gia Bảo là một kẻ thù khá đối phó, vì vậy ông ta quyết định dốc toàn lực để chống lại anh. Nội lực đến từ lòng bàn tay của ông ta vô cùng mạnh mẽ tạo thành một cơn lốc xoáy khiến cát bụi xung quanh hai người bị thổi tung đến mịt mù!
Trong nháy mắt, cả hai chạy đến đánh giáp lá cà với nhau, cuộc chiến ác liệt khiến mọi người xung quanh họ cũng trở nên chết lặng.
Hào quang đến từ thanh kiếm của Trần Gia Bảo và sức mạnh khủng khiếp từ lòng bàn tay của Vân Bá Hùng đan xen và đối đầu với nhau, theo thời gian gây ra những tiếng nổ lớn. Mặt đất bị nứt toác ra, sức tàn phá của hai người thật sự quá lớn, ngay cả một căn biệt thự ba tầng cách đó mười mấy mét cũng không thể chịu đựng được mà đột ngột sụp đổ sau vài tiếng “ầm ầm” đến chấn động.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tuy họ đứng đằng xa nhưng cũng có thể cảm nhận được làn gió phả vào mặt, thậm chí tóc của Tần Thanh Nhã hay Diêu Hoa Mộng cũng bị thổi tạt vào mặt khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ đau rát.
Chẳng bao lâu, khi cuộc chiến giữa Trần Gia Bảo và Vân Bá Hùng đang trở nên gay cấn hơn, lực va chạm của thanh kiếm và nắm đấm của hai người càng lúc càng gia tăng sức phá hủy, mọi người chỉ còn cách dời vị trí ngồi của mình. Nếu họ tiếp tục ở lại thì sớm muộn gì thân thể của họ cũng bị gió thổi bay khiến thịt nát xương tan. Mọi người đều sợ hãi không ngớt, bọn họ lần lượt lui ra sau mười mấy mét thì mới thoát khỏi phạm vi bao phủ của lốc xoáy, lúc này tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, sự sợ hãi trong lòng mọi người vẫn không thể giảm bớt. Lúc này Diêu Hoa Mộng kinh ngạc mà há to miệng, đôi tay nhỏ bé cũng vô thức nắm chặt tay Tần Thanh Nhã, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh mà cô cũng không thèm để ý.
“Thật đáng sợ, Vân Bá Hùng không hổ danh là cao thủ cấp bậc Tông Sư do tỉnh Phú Thọ phái đến, trận đấu này còn kịch liệt hơn cả lúc cậu Trần quyết đấu với bậc thầy kiếm đạo Cừu Thanh Vũ ở hội quán Vọng Giang Lâu. Cậu Trần và Vân Bá Hùng đều khủng khiếp ngang nhau, nếu đối phó với người thường thì cả hai có thể dễ dàng lấy mạng của người khác.” Lúc này Kinh Đại Vĩ đã đổ mồ hôi đầy trán, trong mắt ông hiện lên vẻ kinh hãi đến tột độ.
Trên sân đấu, trận chiến ác liệt vẫn được tiếp tục và nó đang dần trở nên gay cấn hơn bao giờ hết.
Cú đấm bằng tay phải của Trần Gia Bảo có kỹ thuật vô cùng sắc sảo và tinh tế, nó thậm chí vừa có thể công vừa có thể thủ. Nắm đấm của anh có khả năng hấp thụ âm dương, uyển chuyển như chim hạc, vì vậy dù nội lực đến từ lòng bàn tay của Vân Bá Hùng mạnh đến đâu thì nó vẫn có thể làm tan biến một cách dễ dàng.
Hơn nữa, Trần Gia Bảo đồng thời sử dụng thanh kiếm bằng tay trái, anh vốn là bậc thầy của kiếm đạo, kiếm pháp của anh rất dữ tợn và sắc bén, như sừng của linh dương đâm ra một cách tàn nhẫn. Chiêu thức lại cực kỳ linh hoạt, thanh kiếm liên tục đâm chọt vào điểm yếu của Vân Bá Hùng khiến ông dần dần lâm vào nguy cơ bại trận.
Cú đấm mạnh mẽ đi kèm với đường kiếm linh hoạt, một tay phòng thủ để tay còn lại tấn công, đó là kỹ thuật chiến đấu hoàn hảo và đáng sợ nhất!
Mặt khác, dù cho Vân Bá Hùng được gọi là “bất khả chiến bại” với cú đấm kinh hoàng của mình, nhưng ông ta đã bị khống chế khi đối mặt với cú đấm có thể loại bỏ nội lực của Trần Gia Bảo. Ông ta thở dài một hơi, mặt đỏ bừng vì bị anh công kích bằng những nhát kiếm hết lần này tới lần khác. Lúc này Vân Bá Hùng vội vàng lui về phía sau, ông vừa xấu hổ vừa chửi đổng lên.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Trần Gia Bảo đã áp đảo hoàn toàn Vân Bá Hùng, anh đã chiếm được vị trí có lợi hơn đối phương.
Có thể nói, kết quả của cuộc cạnh tranh khốc liệt này đã được định đoạt!
“Chuyện này…sao có thể xảy ra được chứ? Chú Vân chưa từng thua bất kỳ trận đấu nào, vậy mà bây giờ lại bị áp đảo hoàn toàn. Trần Gia Bảo sao có thể mạnh như vậy?” Bùi Tuệ Lâm lẩm bẩm một mình, cô không thể tin vào mắt mình.
“Quả nhiên là cậu Trần, ngay cả cao thủ hàng đầu của tỉnh Phú Thọ như Vân Bá Hùng cũng bị đánh bại.
Sau trận chiến này, sự an toàn của tỉnh Hòa Bình sẽ được đảm bảo trong mười năm tới!” Kinh Đại Vĩ sung sướng nắm chặt hai lòng bàn tay, khuôn mặt của ông phấn khích đến bỏ bừng.
Lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy âm thanh xé gió xuyên thủng cả bầu trời, một luồng khí trong suốt được bắn ra từ đầu ngón tay của Trần Gia Bảo, Vân Bá Hùng vội vàng né tránh nhưng rất tiếc lại không kịp. Luồng khí xẹt ngang qua khuôn mặt của ông rồi để lại một vết thương trên gò má, ngay lập tức máu bắn tung tóe ra khắp nơi.
“A!”
Bùi Tuệ Lâm thốt lên, cô vừa sợ hãi vừa cảm thấy lo lắng.