Chương 242
Trần Gia Bảo né ra theo phản xạ!
Một chiêu cuối cùng quyết định sống chết!
“Trần Gia Bảo, chịu chết đi!”
Cừu Thanh Vũ hét lớn, trên lưỡi kiếm ánh lên một tia sáng loá mắt như mặt trời lúc bình minh, tốc độ nhanh như sao băng.
Chiêu thức này là đòn mạnh nhất của Cừu Thanh Vũ nên ông ta rất có tự tin, cho dù Trần Gia Bảo có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng phải chịu thua dưới chiêu này.
Một nụ cười hiện lên trên miệng ông ta.
Trông Trần Gia Bảo có vẻ rất sợ hãi, hơi thở như bị nghẹn lại.
Chỉ một giây sau, ánh hoàng kim rực rỡ trong nháy mắt đã nuốt trọn Trần Gia Bảo.
Bên ngoài Vọng Giang, đám Thành Trung, Tưởng Đức Lâm đều cảm thấy chói mắt, ở trên lầu rọi ra không biết bao nhiêu là tia sáng, chiếu lên bọn họ.
“Thảo nào lại nói là những tông sư dưới đây đều là tôm tép, chiêu thức mạnh mẽ như vậy tôi chưa từng được nghe qua bao giờ, nếu không phải bây giờ tận mắt chứng kiến thì đánh chết tôi cũng không tin. Uổng cho những kẻ như chúng ta, tự xưng là lão làng, bình thường hưởng biết bao nhiêu vinh hoa phú quý, cứ tự cho mình là đúng, thế mà giờ gặp đối thủ mạnh như vậy có khác gì con giun, con dế đâu.” Thành Trung lầm bầm.
Lệ Trần Sinh nhếch khóe miệng cười lạnh: “Lực kiếm của sư phụ Cừu không thua gì một viên đạn, Trần Gia Bảo lợi hại thật đó, nhưng dù gì cũng chỉ mới trở thành tông sư, lần này chắc chắn phải chết.”
Cả đám người rơi vào im lặng, trong lòng tán thành, họ đều cảm thấy lần này Trần Gia Bảo chết chắc rồi.
Hương Giang đứng ở đó, chắp hai tay trước ngực cầu cho Trần Gia Bảo được bình an vô sự.
Đột nhiên phía Hội quán Vọng Giang phát ra một tiếng ầm vang trời, trong nháy mắt toà tháp Hội quán Vọng Giang cao gần 20 mét đổ sập, khói bụi thổi cao lên tận mấy mét, lúc đó những tia sáng kia cũng biến mất.
Lực kiếm của Cừu Thanh Vũ có thể trực tiếp phá huỷ một toà tháp, những người đứng đó nghẹn họng, chỉ biết nhìn trân trối, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lòng khẩn trương nhìn chằm chằm vào giữa đống phế tích, nhưng do khói bụi mù mịt che mất tầm nhìn, nên không thể nhìn thấy được khung cảnh bên trong.
“Ông Tưởng, ông đoán là ai thắng?” Thành Trung khẩn trương khỏi, không dám thở mạnh.
Tưởng Đức Lâm còn chưa lên tiếng, Lệ Trần Sinh đã cười lạnh: “Này ông Thành, không phải mọi thứ quá rõ ràng sao, thực lực của sư phụ Cừu mạnh mẽ như vậy, Trần Gia Bảo lợi hại cỡ nào đi nữa thì phen này cũng ngủm củ tỏi rồi.”
Bỗng dưng, Hương Giang nhìn thẳng về phía Lệ Trần Sinh, trong ánh mắt chứa đầy sát khí, lạnh lùng nói: “Nếu như cậu chủ của tôi chết rồi, tôi sẽ chôn anh xuống cùng!”
Lệ Trần Sinh giật mình, lập tức trở nên giận dữ, bình thường ông ta là anh lớn của cả một vùng, còn là cao thủ võ lâm, ngoại trừ Trần Gia Bảo, Đồ Bá Thạch và Cừu Thanh Vũ thì làm gì có tên nào dám uy hiếp ông ta như vậy chứ?
“Hừ, cô chờ đó cho tôi, chờ khi thấy được thi thể của Trần Gia Bảo rồi xem cô có còn dám phách lối không, nhưng mà tên Trần Gia Bảo này may mắn ghê, người hầu mà lại xinh đẹp như vậy, tôi nhìn còn thấy rung động, chờ Trần Gia Bảo chết rồi biết đâu tôi lại có cơ hội mang cô về làm ấm giường, haha.” Trong lòng Lệ Trần Sinh cảm thấy đắc ý cười lớn hai tiếng.
Tưởng Đức Lâm im lắng, ông cũng cảm thấy lần này Trần Gia Bảo khả năng cao là phải chết, đành thở dài: “Ai, cậu Trần tuổi trẻ tài cao mà lại phải chết ở đây, sau này không biết làm sao mới chống lại được xã hội đen ở thành phố Ngọc Vân, giờ chỉ còn có cô Tạ, giờ tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa, chỉ biết đến đâu hay đến đó vậy.”
Trong đám phế tích, khói bui tan dần, hình bóng của hai người dần lộ ra. Cả đám người vội vàng lấy lại bình tĩnh rồi nhìn kỹ, tất cả mọi người đều đang mong chờ kết quả cuối cùng của trận chiến này. Hương Giang khẩn trương hơn, chăm chú nhìn, không dám nháy mắt.
Một lúc sau.
Bụi mù nhanh chóng tan hết toàn bộ, Trần Gia Bảo và Cừu Thanh Vũ đứng loạng choạng, cách nhau chưa đầy 3 mét, trong tay cả hai đều cầm kiếm.
Lúc đó, quần áo của Trần Gia Bảo dính đầy màu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Hương Giang kinh hãi, trong lòng loạn hết cả lên: “Chẳng lẽ cậu chủ thua rồi sao?”
Lệ Trần Sinh cũng giật mình, sau đó lập tức yên tâm, cười ha ha nói: “Tôi đã nói rồi mà, sư phụ Cừu vô địch thiên hạ, Trần Gia Bảo dám ra tay với sư phụ Cừu thì chắc chắn là tìm cái chết rồi!”
Đám người Tưởng Đức Lâm và Thành Trung nhìn nhau, trong lòng nhiều cảm xúc phức tạp.
“Thôi đi, nếu không có cậu Trần tuổi trẻ tài cao, chúng ta đã bị xã hội đen làm loạn rồi, khéo khi sau này thành phố Ngọc Vân cũng bị bọn chúng chiếm mất…” Thành Trung lắc đầu, nhịn không được mà nở một nụ cười khổ.