Chương 462
Lục Bảo Ngọc dường như cũng nhận ra mặc dù tình hình hung hiểm, nhưng ít nhất cũng không cần lo họ sẽ lao ra khỏi vách đá, lúc này cô ta mới nặn ra một nụ cười, định thần lại, nhìn chiếc trực thăng vẫn đang truy đuổi sát sao trên bầu trời phía sau, nói: “Theo tôi được biết, nhà họ Triệu có quan hệ mật thiết với quân đội, rất có thể bọn chúng là do nhà họ Triệu phái tới”.
“Nhà họ Triệu?” Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên một tia âm u. Đột nhiên, tiếng súng máy ngừng lại khiến Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc có chút không quen. Vì tò mò, Trần Gia Bảo nhìn qua kính chiếu hậu, bất thình lình bật ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp!”
Chỉ thấy trên hai chiếc trực thăng bất ngờ xuất hiện hai quả tên lửa đất đối không, trong tích tắc, một tiếng “đùng” cắt ngang bầu trời đêm, lao thẳng tới chiếc Maserati!
Hóa ra là muốn thực sự muốn Trần Gia Bảo trực tiếp bị nổ chết!
Sắc mặt Lục Bảo Ngọc trắng bệch, hét lên thất thanh!
“Nhảy ra khỏi xe!” Mặt Trần Gia Bảo cũng biến sắc, anh một tay ôm lấy Lục Bảo Ngọc, còn không quên đeo chiếc đàn cổ của cô ta sau lưng, anh đột nhiên đá vào cửa xe, ôm Lục Bảo Ngọc nhảy xuống, đồng thời cũng không dừng lại, mũi chân vừa chạm đất, anh đã chạy trốn trong vào khu rừng rậm trên sườn núi.
Gần như ngay lập tức, chiếc Maserati bị trúng tên lửa và nổ tung như một quả cầu lửa lớn, luồng hơi mạnh mẽ tràn ra bốn phía xung quanh, đêm đen cũng sáng thành ban ngày.
Trần Gia Bảo mừng rỡ một lúc, chỉ cần hơi chậm một chút thôi thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng chiếc máy bay trực thăng quân sự vẫn đuổi theo không buông, chúng bay thấp trên khu rừng rậm, ánh đèn sáng trưng rọi vào tìm kiếm dấu vết của Trần Gia Bảo và Lữ Bảo Ngọc.
Rõ ràng là hai người họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm!
“Chạy lên đỉnh núi, nếu may mắn có thể gặp được sư phụ của tôi.” Lục Bảo Ngọc được Trần Gia Bảo bế như bế công chúa trong lòng, vội vàng chỉ lên trên núi.
Trần Gia Bảo gật đầu, đang chuẩn bị chạy lên trên núi thì bỗng nhiên sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo, trời bắt đầu đổ mưa.
Trên núi Hồng Lĩnh, mưa gió tiêu điều!
Trần Gia Bảo không dừng lại một chút nào, ôm chặt Lục Bảo Ngọc như con thoi xuyên qua khu rừng rậm, nhanh chóng chạy lên đỉnh núi.
Trên bầu trời, ánh đèn từ ba chiếc trực thăng quân sự chiếu xuống khu rừng rậm rạp sáng như ban ngày, chẳng mấy chốc chúng đã phát hiện ra dấu vết Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc, lập tức bay thấp xuống vút qua truy sát, đồng thời vô số viên đạn bắn quét về phía hai người họ, tiếng súng hòa cùng tiếng gió mưa giống như tiếng gầm của ma quỷ, khiến người khác khiếp đảm.
“Tằng tằng tằng…”
“Tằng tằng tằng…”
Dù sao Trần Gia Bảo cũng là cao thủ bậc thầy, ở trong rừng rậm dưa vào lợi thế địa lý, không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện, luôn có thể tránh được làn đạn trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, sắc mặt khẽ biến, không chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chân đang chạm đất bất chợt đổi hướng chạy đến núp sau cây đại thụ ở bên trái.
“Sao vậy?”
Lục Bảo Ngọc sửng sốt, nhưng cô ta chưa hỏi xong đã biết câu trả lời.
Trên bầu trời, ở phía sau vang lên vài tiếng nổ vang trời, ba tên lửa đất đối không bất thình lình xuyên thủng bầu trời đêm, không hẹn mà cùng bắn về phía đứng lúc đầu của Trần Gia Bảo.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Bảo Ngọc biến sắc, lập tức hét lên một tiếng.
Giây tiếp theo, chỗ Trần Gia Bảo vốn đang ôm Lục Bảo Ngọc truyền đến một tiếng nổ “ầm ầm” cực lớn.
Ngay tức khắc, toàn bộ mặt đất của khu rừng rậm như đang rung lên, ngọn lửa ở trung tâm vụ dâng cao ngút trời, sóng nhiệt mạnh mẽ lập tức lan rộng gây chấn động xung quanh, không ít cây to bị bật gốc, lá cây cháy hết lớp này đến lớp khác, cứ như trời đổ cơn mưa lửa vậy.
Giống như ngày tận thế!
Lục Bảo Ngọc tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, trong lòng dâng lên một cảm giác khiếp đảm, nghĩ lại còn thấy sợ, nếu không phải Trần Gia Bảo trốn nhanh, chỉ e bây giờ cô ta đã bị nổ đến thịt nát xương tan rồi.
Vừa rồi Trần Gia Bảo chỉ lo bảo vệ Lục Bảo Ngọc, bản thân bị một đợt sóng nhiệt đập vào, trên người dính đầy bụi đất và lá cây, thậm chí cả khuôn mặt cũng trở nên đen sạm, trông rất nhếch nhác, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp, ức hiếp người quá đáng, lão hổ không ra uy liền coi ông đây là mèo bệnh, cô ở đây đợi tôi một lát.”