Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1825

Tuy rằng anh không hề sợ nhà họ Lâm, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Quy Ỷ Môn, nếu bị võ gia phát hiện thi thể của Lâm Cao Tuấn, sợ rằng sẽ lại nổi lên sóng gió.

Hồng Yến Nhi thấy Trần Gia Bảo sắp phải rời đi, dưới ánh trăng, quanh người Trần Gia Bảo như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, sắc mặt cô ta rối rắm nói: “Tôi cùng Khương Ngọc và Ngô Thanh đều đã nhìn lầm, không thể tin được, anh lại… Lợi hại đến vậy, cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, anh nói: “Đây gọi là, người thật không lộ mặt.”

Hồng Yến Nhi trợn trắng mắt, ngay sau đó, chẳng biết đã suy nghĩ gì rồi, cô ta chột dạ mà cúi đầu, mũi chân chạm nhẹ xuống mắt đấy, lắp bắp nói: “Trước kia…Trước kia tôi cùng bọn Ngô Thanh vẫn luôn nói xấu sau lưng anh, anh…Anh sẽ không tức giận chứ?

“Chưa từng quan tâm, tự nhiên cũng không tức giận.” Trần Gia Bảo xoay người, anh tiếp tục đi ra sau núi: “Thừa dịp sắc trời còn không quá muộn, cô mau trở về đi, tắm nước nóng, để khỏi lây dính sự đen đủi của Lâm Cao Tuấn.”

Hồng Yến Nhi ngẩn ngơ đứng một chỗ, trơ mắt mà nhìn Trần Gia Bảo đã đi xa.

“Chưa từng để ý, sẽ không tức giận? Hừ, đáng giận ở chỗ, Trần Gia Bảo trước sau vẫn luôn khinh bỉ tôi đây!” Hồng Yến Nhi khẽ hừ hai tiếng, chẳng qua sau khi biết được năng lực của Trần Gia Bảo, cô ta mới biết được rằng Trần Gia Bảo thật sự rất lợi hại, cho nên giọng điệu cô ta cũng yếu đi không ít, chỉ biết múa máy đôi bàn tay trắng như phấn: “Sớm muộn rồi cũng có ngày, tôi đây sẽ khiến anh quỳ gối dưới váy hoa lựu của tôi, chúng ta cùng chờ xem!”

Dứt lời, Hồng Yến Nhi xoay người, đi về hướng mà anh đã đi.

Nhưng Trần Gia Bảo lại mon men theo đường núi đi lên, sau khi đi hết một ngọn đồi, rất nhanh đã đến sau núi, cây xanh chung quanh xếp thành hàng, mặt đường vô cùng bằng phẳng, trông thấy đã biết là thường xuyên có người đi qua, thậm chí, ngay cả không khí ở nơi này, cũng có thể thoang thoảng ngửi được mùi thuốc, mà ở phía trước cách đây không xa, có một tấm thẻ bài, bên trên viết một dòng chữ: “Địa bàn nhà họ Vũ, người rảnh rỗi chớ nên đến, không thì tự gánh hậu quả”.

“Biết ngay mà, nhà họ Vũ truyền y học cổ truyền lâu như vậy rồi, nhất định sẽ tự mình gieo trồng dược liệu.” Trần Gia Bảo nâng tinh thần lên, trên khóe miệng cũng xuất hiện một ý cười nhẹ, anh trực tiếp ngó lơ lời cảnh cáo trên tấm thẻ bài mà cất bước tiến vào.

Cùng lúc đó, tại sân viện Thiên Trúc.

Ngô Thanh một thân một mình, hùng hổ đi vào trong sân viện, ngay đến cả cửa cũng chẳng thèm gõ, lập tức đẩy cửa tiến vào, đồng thời nói: “Trần Gia Bảo, viện của bổn thiếu đây…”

Anh ta còn chưa nói xong, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, nơi nào có bóng dáng của Trần Gia Bảo?

“Trần Gia Bảo thế mà lại không có ở đây, ài, thật lãng phí lời kia của bổn thiếu mà.” Ngô Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, tự rót cho mình một ly trà, rồi nâng ly lên hớp một ngụm, cảm thấy mồm miệng lưu lại hương vị, trong lòng càng thêm tức giận, anh ta nói: “Mẹ nó, ngay đến cả hương vị lá trà cũng tốt hơn so với nhà mình, Trần Gia Bảo chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô vụng, thậm chí còn chẳng biết chút võ cổ truyền nào, cậu ta có tư cách gì mà được sống trong viện tốt như vậy chứ?

“Hoàng Chí Hùng nói rất đúng, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, ngay cả khi mình không tới đây, sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ có người khác khó chịu đến tìm Trần Gia Bảo đổi nhà, quả hồng mềm Trần Gia Bảo này căn bản không thể giữ được viện, ha, chờ sau khi Trần Gia Bảo quay về, mình sẽ đuổi cổ cậu ta ra ngoài, bổn thiếu đây sẽ chiếm luôn cái viện này, Trần Gia Bảo dám chống cự chắc.”

Đột nhiên, chỉ nghe trong viện truyền đến một trận đi đường thanh âm

“Trần Gia Bảo đã trở lại.” Ngô Thanh nâng tinh thần định đứng lên, mông cũng đã rời chỗ ngồi, nhưng ngay sau đó, lại đột ngột ngồi trở lại, anh ta đắc ý mà cười, nói: “Trần Gia Bảo là cái thá gì chứ, cậu ta còn chẳng đáng để bổn thiếu đây đứng lên nói chuyện.”

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Ngô Thanh ngạc nhiên, người bước vô không phải là Trần Gia Bảo, mà là ba người thanh niên, người thanh niên đi đầu mặc áo dài đen kiểu Tôn Trung Sơn, miệng ngậm thuốc lá, ánh mắt khinh bỉ, cũng may diện mạo anh tuấn, nên đã cứu cánh đi dáng vẻ bên ngoài không ít.

Người tới là Vũ Hồng Việt, cậu ấm nhà họ Vũ, hôm nay anh ta nghe Vũ Phạm nói Trần Gia Bảo võ thuật cao siêu, có thể gọi là con ngựa đen trong trận tỷ thí Đông y, nói không chừng sẽ uy hiếp đến thành tích của anh trai Vũ Bảo Minh, bởi thế nên đã tự mình tìm đến, còn dẫn theo cả hai người anh em, đến để thử độ tài giỏi của Trần Gia Bảo, đồng thời, thay anh trai diệt trừ một mối uy hiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK