Chương 564
Lục Vệ Đông nghiêm mặt nói: “Chỉ cần Trần Gia Bảo giải được bất kỳ đề nào, vậy anh ta chính là kỳ tài Đông y vạn người mới có một người, sau này chúng ta có thể trọng điểm bồi dưỡng anh ta, nền Đông y của Việt Nam tuyệt đối có hy vọng được phục hưng!”
Mấy người Lục Tùng Bách vô cùng khiếp sợ, sôi nổi nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Ở chỗ ngồi, Trần Gia Bảo nhìn bài thi không khỏi nở nụ cười khổ.
Đề thứ nhất của bài thi viết như sau: “Trong [*], Năm Vĩnh Trinh, có con gái của phú ông Vương Bố Tri ở chợ phía đông, năm mười bốn mười lăm tuổi, lỗ mũi bị mọc các cục thịt thừa như bồ kết. Rễ mảnh như sợi gai dài cả tấc, đụng vào đau thấu tim. Cha cô ta tốn bạc triệu cũng không chữa được. Chợt một ngày, có hòa thượng đi xin ăn hỏi Bố Tri nguyên nhân mới nói chứng bệnh của con gái ông, tôi có thể chữa khỏi. Bố Tri vui mừng nhờ tăng nhân chữa cho, tăng nhân lấy bột thuốc màu trắng bên người thổi vào lỗ mũi, chốc chốc lại chảy ra nước màu vàng cũng không đau đớn gì, phần thưởng một trăm thỏi vàng cũng không cầm đi.
Hỏi: Thuốc màu trắng là thuốc gì?”
Dịch ra là, năm Vĩnh Trinh thời cổ đại, có một phú ông tên là Vương Bố Tri, con gái của ông ta mắc phải bệnh lạ, trong lỗ mũi mọc cục thịt thừa, vô cùng đau đớn, đã tốn rất nhiều tiền mà không chữa khỏi, đột nhiên có một ngày, có một hòa thượng đến dùng bột thuốc màu trắng thổi vào lỗ mũi con gái của Vương Bố Tri, qua một lúc là hết bệnh, hỏi: Thuốc màu trắng là thuốc gì?
Trần Gia Bảo cười khổ, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến loại bệnh này, đừng nói đến loại thuốc bột màu trắng là gì, hơn nữa không có bệnh nhân ở đây, không có cách nào bắt mạch, một chữ gợi ý cũng không có.
‘Loại bệnh như này đều đã có thể phân loại đến truyện kỳ quái lạ lùng, tại sao còn muốn dùng loại bệnh này làm đề thi nhỉ?’ Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn quanh quất rồi không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy phần lớn người quanh đó đã viết đáp án lên trên bài thi, nhất là Đoàn Hạo, Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha, tốc độ viết của ba người rất nhanh, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tự tin.
“Chứng bệnh khó thế mà nhanh như vậy bọn họ đã có câu trả lời rồi á? Lẽ nào giới Đông y tỉnh Hòa Bình đã phát triển đến trình độ cao như vậy? Thật khó hiểu.”
Trong lòng Trần Gia Bảo đầy kinh ngạc.
Đương nhiên anh cũng không biết rằng trong toàn bộ trường thi thì bài thi của những người khác đều là bài thi bình thường.
Chỉ có của anh là những chứng bệnh nan y khó nhất, độ khó ít nhất cũng cao gấp mấy lần!
‘Muốn làm khó Trần Gia Bảo tôi cũng không dễ vậy đâu, linh chi Côn Luân này tôi nhất định phải lấy!’ Trần Gia Bảo hít sâu một hơi, loại bỏ hết tất cả suy nghĩ vẩn vơ, lâm vào trong trầm tư.
Trong hội trường nhanh chóng xuất hiện một cảnh kỳ lạ.
Phần lớn thí sinh ở đây đều vô cùng chăm chú viết đáp án, chỉ có Trần Gia Bảo vẫn ngồi nhắm mắt trầm tư không nhúc nhích!
Cũng không lâu lắm, hai người Đoàn Hạo và Hứa Mỹ Hòa gần như cùng nộp bài thi một lúc.
Lục Vệ Đông rất tin vào y thuật của Hứa Mỹ Hòa, nhìn thấy Hứa Mỹ Hòa nộp bài thi nhanh như vậy cũng không ngoài ý muốn chút nào, nhưng đối với người chưa biết tên tuổi như Đoàn Hạo lại làm Lục Vệ Đông rất kinh ngạc, không khỏi nhìn Đoàn Hạo thêm vài lần.
Sự chú ý của Đoàn Hạo phần lớn đều đặt trên người Hứa Mỹ Hòa, anh ta có dự cảm giải đấu Đông y lần này thì Hứa Mỹ Hòa chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh ta.
Sau đó, Đoàn Hạo ‘Hừ’ một tiếng rồi đi ra khỏi hội trường.
Trong hội trường, tất cả mọi người đang nghiêm túc làm bài.
Trừ Trần Gia Bảo vẫn ngồi nhắm mắt trầm tư như cũ!
Cách đó không xa, Tần Ly Nguyệt ngạc nhiên nói: “Tình huống không bình thường, sao anh Gia Bảo còn chưa viết? Bằng vào y thuật của anh ấy thì hình hình không phải như vậy chứ.”
Lục Bảo Ngọc nhíu mày cũng cảm thấy khá khó hiểu.
Lục Hán Dương cười lạnh nói: “Lúc trước tôi nói rồi mà Trần Gia Bảo chỉ là Đông y dân gian, đặt ở cổ đại chính là thầy lang đi lang bạt bốn phương, sao có thể so với học sinh học ở học viện Đông y chính quy được?”
“Câm miệng!”
Hương Giang cười nhạt nói: “Ông chủ chắc chắn sẽ không thua, anh ngồi ngoan mà xem đi.”