Là một người quanh năm nghiên cứu về cơ thể người, thời gian Cao Nhữ Tuyết sống chung với xác chết còn nhiều hơn sống chung với bạn cùng phòng nữa kìa. Cô không giỏi giao tiếp với bạn bè, so với người sống, cô càng hiểu rõ người chết hơn.
“Diễn viên Tòa nhà kinh dị của chúng tôi được hóa trang rất đặc biệt, hơn nữa, hoàn cảnh bên trong lại khá phức tạp, khiến cho người ta bị ám thị tâm lý, cho nên mới xuất hiện ảo giác.” Liễm dung cùng với Black Friday không thể để lộ ra ngoài, Trần Ca tuyệt đối sẽ không cho ai biết về chúng.
Hắn nói lướt qua, không đi sâu vào đề tài này: “Hai vị, nếu như không có việc gì, tôi có việc đi trước.”
Chào tạm biệt hai sinh viên của học viện pháp y, Trần Ca bảo Từ Uyển đi dọn dẹp các đạo cụ trong cảnh Minh hôn, còn hắn thì một mình chạy vào phòng điều khiển.
Sự thật đằng sau việc Hạc Sơn vị dọa ngất chỉ có Trần Ca biết rõ, con quái vật trong gương hẳn là không có rời khỏi, nó vẫn trốn trong Tòa nhà kinh dị của hắn.
“Giữ nó lại sẽ là một mầm tai họa.” Lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ cấp độ ác mộng, hắn không ngờ là sẽ để lại hậu quả như vậy.
Tắt nhạc nền đi, Trần Ca kiểm tra camera, tua nhanh đoạn video quay lại cảnh tượng Hạc Sơn đi vào tây sương phòng, rốt cuộc, hắn cũng đã có phát hiện.
Chín giờ hai mươi bốn phút mười giây, Hạc Sơn chạy vào tây sương phòng, lúc đó, hắn bị dọa bể mật, chạy loạn như ruồi mất đầu.
Thời điểm hai mươi bốn phút mười bốn giây, hắn bước vào buồng trong, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là tấm gương đồng kia, đúng lúc này, trên camera xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quái dị.
Vốn dĩ đang hoảng loạn, nhưng khi nhìn thấy gương đồng, Hạc Sơn lại bình tĩnh trở lại, cứ như thời gian trong phòng thoáng chốc ngừng lại, hắn đứng trước gương, không hề nhúc nhích.
Thời gian trong đoạn video giám sát không ngừng thay đổi, mãi cho đến hai mươi bốn phút mười bảy giây, Hạc Sơn đột nhiên giơ tay trái lên, chủ động bước về phía tấm gương.
Bộ dáng kia cứ như có người đang nắm lấy tay hắn, muốn kéo hắn vào trong gương!
Hai mươi bốn phút hai mươi giây, Từ Uyển mặc giá y đuổi theo vào phòng, lúc này, nửa người Hạc Sơn đã áp vào gương, nhìn vào camera giám sát, có thể thấy rõ trong gương có thứ gì đó lóe lên, sau đó, Hạc Sơn đột nhiên ngã xuống đất.
“Là do Tiểu Uyển đến, nên đã phá hủy kế hoạch của con quái vật trong gương?” Trần Ca xem đi xem lại đoạn video nhiều lần, chỉ trong khoảng thời gian mười giây ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn xoa xoa huyệt thái dương, tạm thời cũng không nghĩ ra được cách xử lý nào hay ho.
“Xem ra chỉ có thể tạm thời che lại hết tất cả số gương trong Tòa nhà kinh dị mà thôi, chờ mình tìm được cách giải quyết con quái vật kia, thì sẽ trảm thảo trừ căn (1) vậy.”
(1) Trảm thảo trừ căn: Nhổ cỏ tận gốc.
Hắn đi vào phòng đạo cụ, tìm mấy tấm vải đem, sau đó đi vào bối cảnh Minh hôn.
“Ông chủ, sao anh lại đến đây? Mấy thứ này giao cho em là được.” Thấy Trần Ca từ xa, Từ Uyển đem người giấy, tiền giấy rơi lả tả nhét vào quan tài một lần nữa.
“Anh đến báo cho em một chuyện, tất cả những tấm gương đạo cụ trong Tòa nhà kinh dị đều tạm thời ngưng sử dụng. Bên cạnh đó, thời điểm giả quỷ, em nhớ chú ý, không nên đến gần gương.” Trần Ca cầm lấy tấm vải đen, giúp Từ Uyển khép lại đạo cụ quan tài đã bị bung ra.
Từ Uyển cảm thấy rất khó hiểu với cách làm của Trần Ca, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Sau khi bố trí xong bối cảnh ở nhà giữa, một mình Trần Ca đi vào tây sương phòng.
Đèn lồng bằng giấy trắng treo trên cao, trong phòng ánh sáng lờ mờ, hắn đứng ở chỗ Hạc Sơn bị ngất, yên lặng quan sát tấm gương đồng.
“Người sống trong gương? Chẳng lẽ trong gương thật sự cất giấu một thế giới khác?” Trần Ca chạm vào mặt kính lạnh băng, nhìn ảnh phản chiếu của chính mình, nhìn chăm chút một lúc lâu, cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái: “Lúc trước, mình đưa nước khoáng cho Hạc Sơn, hắn vô thức đưa tay phải ra nhận, nói cách khác, hắn không thuận tay trái, thế nhưng trong camera giám sát, hắn lại giơ tay trái lên trước tiên. Sao hắn lại có hành động trái với thói quen của mình? Chẳng lẽ lúc đó hắn bị thứ trong gương khống chế, thân bất do kỷ (2) hay sao?”
(2) Thân bất do kỷ: Bản thân không do chính mình điều khiển.
Trần Ca đặt tay trái của mình lên gương, cùng một chỗ với hình ảnh trong gương: “Dù sao chỉ có trong kính, mọi thứ mới trái lại với đời thực.”
Sau khi dùng miếng vải đen che kín mặt kính, Trần Ca ngồi ở trong Tòa nhà kinh dị, lấy cái điện thoại màu đen kia ra: “Muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông, con quái vật kia xuất hiện bởi vì cái điện thoại này, muốn diệt nó, e là phải cần sự hỗ trợ từ điện thoại.”
Trượt màn hình, mở biểu tượng Tòa nhà kinh dị, giao diện của ứng dụng đã có sự thay đổi. Số lượng khách hôm nay và số lượng khách trong tháng tăng lên hai.
Trong mục bối cảnh kinh dị có thể mở khóa, bên cạnh mỗi bối cảnh có thêm một nhiệm vụ thí luyện. Ấn vào, thông báo nhắc nhở hiện ra: Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thí luyện thì có thể mở khóa bối cảnh kinh dị tương ứng.
“Trò chơi này được thiết kế rất công bằng, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng, cấp độ cùng với sự đa dạng của phần thưởng có liên quan đến độ khó của nhiệm vụ. Nếu như mình muốn phát triển Tòa nhà kinh dị một cách nhanh chóng, đồng thời giải quyết thứ tởm lợm trong gương thì cần phải cố gắng hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn nữa.”
Nhiệm vụ hằng ngày chỉ có thể làm một cái mỗi ngày, cho nên hiển nhiên, Trần Ca đặt chủ ý vào nhiệm vụ thí luyện.
Nhiệm vụ thí luyện bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm.
Nội dung: Có một bệnh nhân tâm thần vô cùng nguy hiểm lẻn vào căn gác trọ cũ nát. Trong tay hắn là kéo và búa, hắn đang quanh quẩn ngoài cửa phòng của bạn.
Địa điểm nhiệm vụ: Nhà trọ Bình An ở phía tây ngoại ô.
Yêu cầu nhiệm vụ: Trước 23 giờ hôm nay, có mặt tại địa điểm nhiệm vụ, tìm được hung thủ, sống sót đến khi trời sáng.
Nhắc nhở: Hắn lẩn trốn trong đám đông, khoác trên người bộ da của một người tốt, che giấu nội tâm đầy rẫy u ám.
Đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ? Lưu ý: Nhiệm vụ thí luyện chỉ tồn tại trong vòng 24 tiếng đồng hồ, nếu như trong khoảng thời gian này không nhận, xem như bỏ qua, bối cảnh này vĩnh viễn không thể mở khóa.
Vốn Trần Ca đang có chút do dự, nhưng nhìn đến mục cuối cùng, hắn quyết đoán lựa chọn tiếp nhận.
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi, bây giờ Tòa nhà kinh dị chỉ vừa mới có chút khởi sắc, mình phải nắm bắt tất cả cơ hội để kinh doanh nó thật tốt.”
Nhận nhiệm vụ xong, hắn tiếp tục nhìn xuống, phía dưới cùng có một cái bàn xoay lớn không biết đã được kích hoạt từ lúc nào.
Trần Ca hiếu kỳ ấn mở giao diện bàn xoay, trên màn hình hiện ra một hàng chữ:
Chết sống có số, phú quý tại thiên. Ở đây có Linh quả gia tăng tuổi thọ, cũng có Lệ quỷ tràn ngập thù hận!
Lần đầu thu thập tiếng hét của du khách, bàn xoay kích hoạt, được tặng một lần quay số trúng thưởng (Tiếng hét vượt qua 70 đê-xi-ben mới có thể thu thập, tích lũy được một trăm tiếng hét, sẽ nhận được một lần quay bàn xoay).
“Một trăm tiếng hét mới có thể đổi được một cơ hội quay thưởng?” Trần Ca cầm điện thoại, vẻ mặt cổ quái: “Cái bàn xoay này cũng hố cha quá nhỉ, điều kiện thì khó, mà kết quả lại không xác định. Nếu thật sự trúng một cái Lệ quỷ, chắc là vui lắm luôn!”
Hắn nhìn số lần còn sót lại trên bàn xoay, trong lòng ngứa ngáy, có loại cảm giác giống như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế (3) cứ thôi thúc hắn ấn vào nhắc nhở trên điện thoại.
(3) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive Compulsive Disorder O.C.D.) là một rối loạn dựa trên những suy nghĩ và thói quen mang tính ám ảnh, lặp đi lặp lại, như nỗi sợ sự dơ bẩn đi kèm với sự thôi thúc, thói quen thực hiện một hành động cụ thể, như tắm rửa quá nhiều. Những hành động này giúp kiểm soát và giảm bớt những nỗi sợ gây ra bởi những ý nghĩ ám ảnh. (Nguồn: Internet)
“Thử một lần chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu ha.” Trần Ca tự an ủi mình, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, bàn xoay trên màn hình lập tức chuyển động.
“Chỉ cần không phải Lệ quỷ, thì cái gì cũng được!”