• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Bằng chạy như điên ra khỏi lối đi dành cho nhân viên, hắn như một con ruồi mất đầu, chạy loạn cả lên. Lối đi trong Tòa nhà kinh dị rất phức tạp, lại thêm việc không có đèn, chạy được một đoạn, hắn bi ai phát hiện bản thân không tìm được đường.

"Sao không chạy nữa? Anh đừng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương đâu, tôi chỉ muốn dùng anh làm một thí nghiệm nhỏ mà thôi." Hai tay cằm búa sắt, Trần Ca tựa như một u linh bám theo sát Trương Bằng, lùa hắn vào góc chết.

"Sẽ không làm hại tao? CMN, gặp mày còn chưa đến ba giây, mày đã nện tao một búa gãy xương! Cái này gọi là không làm hại tao hả?" Trương Bằng đã ném dao đi, cánh tay trái chảy máu, tay phải thì hoàn toàn mất đi tri giác, giống như một cọng mì treo trên bả vai. Chỉ trong nháy mắt, hắn tựa như một con mèo tủi thân, thậm chí còn có ý định chạy đi báo cảnh sát, đầu thú cho xong.

"Đừng vùng vẫy, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn. Làm theo lời tôi nói, bằng không nửa đời sau của anh chỉ có nước ngồi xe lăn mà thôi." Trần Ca từ từ tiến đến gần, trong lòng hắn không có bất kỳ sự đồng cảm nào. Trương Bằng đến là để giết hắn, nếu như hắn không sớm phát hiện, thì chắc bây giờ đã chết tươi rồi.

"Đại ca à, cái này là lời mà người bị hại nên nói hả? Tao thật sự là cmn xui tám đời rồi!" Vũ khí sớm đã bị ném đi từ đời nào rồi, trên tay không tấc sắt, giờ Trương Bằng chỉ biết cắm đầu chạy.

"Chạy thì nhanh lắm!" Trần Ca tiếp tục đuổi theo, đi được vài bước, bên tai bỗng vang lên tiếng cưa đồ quái dị, một cái bóng đen vọt ra từ lối đi dành cho nhân viên.

Đoán chừng bây giờ con quái vật trong gương kia cũng đã biết rõ tình huống, nó biết là cơ hội của nó đã đến rồi.

Trương Bằng hoảng hốt chạy bừa, cứ như một kẻ điên chạy loanh quanh ở lầu một, lúc chạy ngang qua một lối rẽ, hắn thoáng thấy có người ló đầu ra ngoắc ngoắc.

Có thể là bởi vì áp lực của Trần Ca mang lại thật sự quá lớn, cho nên hắn không chút do dự chạy theo người kia.

Trần Ca theo sát phía sau, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lập tức lạnh xuống. Cái bóng kia có vóc dáng rất giống Hạ Phong, đúng là con quái vật trong gương.

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại bước vào, nó chính là quỷ hàng real đó ba!" Không đợi Trần Ca lên tiếng, Trương Bằng đã chạy theo cái bóng kia đến cuối hành lang, hắn đi theo chỉ dẫn của bóng đen, chui vào phòng vệ sinh.

"Tấm gương trong nhà vệ sinh lầu một không hề bị gì, con quái vật dẫn hắn đến đó, hiển nhiên là muốn động thủ!" Đến thời điểm mấu chốt, Trần Ca cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, hắn vọt tới nhà vệ sinh, vặn khóa cửa, thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa.

Mọi chuyện phát triển dần dần không theo kế hoạch của hắn, cái bóng kia đột nhiên xuất hiện, hắn còn chưa khống chế được Trương Bằng, nó đã dẫn hắn ta đi.

"A!!!!"

Vài giây sau, trong phòng vệ sinh vọng ra tiếng kêu la thảm thiết, có cái gì đó bị đẩy ngã, bị đạp nát, dường như Trương Bằng đã gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng.

"Bên trong đã xảy ra chuyện gì?" Trần Ca giơ búa lên nện vào ổ khóa, ổ khóa bị nện gãy, nhưng cửa phòng vẫn không cách nào mở ra được. Phía sau cửa đã bị vật gì đó chèn lại.

Nhìn không thấy tình huống xảy ra bên trong, Trần Ca có hơi cuống, hắn dùng búa sắt đánh liên tục lên cửa gỗ.

"Phanh! Phanh! Phanh!"

Tiếng động lớn đến mức bên ngoài cũng có thể nghe thấy được, Trần Ca dùng hết sức nện, chính giữa cửa bị đục ra một lổ, những thứ chèn sau cửa cũng bắt đầu lắc lư, lộ ra một khoảng trống cỡ to cỡ nửa gang tay.

Nhìn xuyên qua khe hở, miếng vải đen che kín tấm gương trong buồng vệ sinh đã rơi xuống đất, hai mắt Trương Bằng mê mang nhìn chằm chằm vào mặt gương, kinh khủng hơn chính là giữa hắn và tấm gương còn có một bóng đen cao lớn đang đứng đó.

Cái bóng bóng kia đang từ từ phát sinh biến hóa, cuối cùng, hình dạng của nó trở nên rất giống Trương Bằng. Nó lui về sau một bước, một nửa người nhập vào trong gương, sau đó, chuyện kỳ lạ nhất đã xảy ra…

Trương Bằng với hai mắt đờ đẫn chủ động hướng đến gần tấm gương, mặt của hắn dính sát mặt kính, lúc này, thân thể của hắn dung hợp cùng một nửa người của bóng đen.

Độ chừng bốn giây sau, Trương Bằng vô thức nhếch mép, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Hắn từ từ xoay người, cánh một cánh cửa phòng cùng những thứ hỗn độn đang chèn cửa, nhìn Trần Ca, sau đó giơ cánh tay dính đầy máu tươi lên, viết gì đó trên mặt kính.

Kế đó, ánh mắt Trương Bằng khôi phục lại như thường. Hắn rùng mình một cái, lập tức nhảy qua cửa sổ, chạy ra ngoài.

"Quái vật trong gương đã nhập vào Trương Bằng? Sao nó lại hận mình như vậy? Chẳng lẽ bởi vì mình nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của nó?" Quái vật trong gương hai lần tập kích Hạc Sơn cùng Hạ Phong, nhưng bởi vì bị ngoại giới quấy nhiễu nên đều thất bại. Có lẽ chính vì vật mà nó mới ghi hận lên người Trần Ca.

Cửa phòng vệ sinh bị kẹt cứng, trong thời gian ngắn không mở ra được. Trần Ca vội chạy đến cửa chính, nhưng còn chưa đi ra thì bên ngoài đã vang lên tiếng của đội trưởng Lý.

"Trần Ca! Chịu đựng! Chúng tôi tới ngay!" Một tiếng phanh thật lớn, hàng rào bảo vệ Tòa nhà kinh dị bị cạy ra, cảnh sát nối đuôi nhau ùa vào.

Nhìn thấy trận thế như vậy, Trần Ca lập tức ném búa vào một góc, tháo mặt nạ và áo khoác xuống.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, đội trưởng Lý là người đầu tiên vọt đến, ông nhìn thấy Trần Ca đang đứng ngây người trong hành lang, thì vội vã chạy tới: "Tiểu Trần, cậu có bị thương không?"

Trần Ca thuận thế lui về sau một bước, "suy yếu" tựa vào vách tường, tay vỗ vỗ ngực: "Tôi bị kinh sợ, bất quá cũng không có gì trở ngại. Các người không cần phải lo cho tôi, mau đuổi theo Trương Bằng! Hắn trốn ra bằng cửa sổ ở buồng vệ sinh."

"Còn lại cứ giao cho chúng tôi, tối nay cậu đã cực khổ rồi."

"Không khổ, không khổ, chỉ cần có thể bắt lấy nghi phạm, một chút hi sinh nho nhỏ của tôi tính là gì?"

"Sau này cậu không nên xúc động như vậy, chuyện tối nay rất nguy hiểm!" Trong mắt đội trưởng Lý tràn đầy tán thưởng, ông bố trí cho nhưng người khác đuổi theo bắt Trương Bằng, còn ông thì ở lại với Trần Ca, bắt đầu kiểm tra hiện trường.

Trước tiên, ông đi vào phòng nghỉ dành cho nhân viên, nhìn thấy trên giường có vết máu, lập tức khẩn trương: "Tiểu Trần, cậu bị thương? Cho tôi xem!"

"Máu đó không phải của tôi…" Trần Ca cũng không biết nên giải thích như thế nào: "Lúc đó trong phòng rất tối, tên đào phạm kia tự mình chém trúng mình."

Đội trưởng Lý gật gật đầu, ông giơ đèn pin lên, quan sát vết chém dữ tợn trên ga giường, ánh mắt nghiêm trọng: "Một kẻ không am hiểu dùng dao, chỉ có lúc đang ở trạng thái điên cuồng cực độ mới có thể tự chém trúng mình."

Ông chỉ chỉ vết dao bên trên: "Tổng cộng có 17 vết chém! Đã có thể bị khép vào tội giết người bất thành rồi, cái này là chứng cớ!"

Nhìn chằm chằm vết dao trên giường, Trần Ca cũng cảm thấy hơi sợ.

Đội trưởng Lý mang bao tay vào, ra hiệu Trần Ca đi ra ngoài trước: "Mấy thứ trong phòng, cậu đừng đụng vào, sẽ có người tới chụp ảnh làm bằng chứng."

"Được, tôi nhất định phối hợp." Trần Ca lui ra khỏi phòng, hắn lặng lẽ quay đi, trước tiên đem giấu cái búa, sau đó đứng trước cửa nhà vệ sinh: "Vừa rồi, hình như Trương Bằng đã viết cái gì đó trên gương thì phải?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK