“Tìm Thiên Đường trong giếng?” Trần Ca nhìn bóng dáng đứa bé trai, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nét mặt hắn gần như không khống chế được.
Xoay người hít sâu một hơi, Trần Ca cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại. Vừa rồi, thái độ khác thường của hắn không bị người phụ nữ kia phát hiện.
Nhưng ngay khi hắn còn cảm thấy may mắn, thì vừa cúi đầu, lại phát hiện đứa bé trai đang nhìn hắn, ánh mắt đó y hệt ánh mắt nó nhìn Từ Uyển sau khi đã liễm dung.
“Phạm Úc, về nhà thôi.” Người phụ nữ liên tục nói to, đứa bé trai rời khỏi cái giếng, nó cúi thấp đầu, tâm trạng dường như tốt lên rất nhiều.
Ra khỏi tòa nhà kinh dị, ánh mặt trời một lần nữa chiếu lên người, thằng bé lại quay trở về bộ dáng lúc trước, trầm mặc ít nói, trong mắt không che giấu được hoảng sợ, cũng không biết là nó sợ ánh sáng, hay là... Sợ người sống.
Người phụ nữ đen gầy nói “Cám ơn” với Trần Ca, sau đó dẫn đứa bé trai rời khỏi. Mãi đến khi hai người đi đến cổng công viên, Trần Ca mới khẽ thở ra một hơi, lúc này, điện thoại màu đen trong túi quần đột nhiên rung lên một cái.
Hắn ngồi ở bậc thang trước cửa Tòa nhà kinh dị, trong đầu đều là chuyện vừa xảy ra.
Tìm kiếm Thiên Đường trong giếng, cái này... Đối với đứa bé trai mà nói, có lẽ cũng không phải là một câu nói ngây thơ của trẻ con.
Lúc Trần Ca và người phụ nữ kia trò chuyện, cô ta có nói với hắn, lúc đứa bé kia được năm sáu tuổi, bố mẹ của nó mất tích. Vì không muốn nó bị tổn thương, người phụ nữ đã nói dối, bảo rằng bố mẹ nó chưa chết, mà đi đến một nơi gọi là Thiên Đường.
Cô hi vọng khi đứa trẻ từ từ lớn lên, chính nó sẽ hiểu rõ tất cả, nhưng không như mong muốn, tư duy cùng tâm lý của nó lại xuất hiện vấn đề lớn, có thể nói là không giống với một đứa trẻ bình thường.
Mà chuyện khiến cho Trần Ca bất ngờ chính là khi hắn hỏi thằng bé tại sao cứ đứng cạnh giếng, nó lại trả lời là tìm kiếm Thiên Đường.
Bố mẹ đến Thiên Đường, đứa bé tìm kiếm Thiên Đường trong giếng, chuyện này... Chẳng lẽ là đang gián tiếp chứng minh đứa bé đã tận mắt thấy cảnh giết người, cuối cùng... Bố mẹ của nó bị nhét vào trong giếng?
“Thi thể bị giấu trong giếng!” Trần Ca gượng gạo rút một điếu thuốc ra, hắn không vội vã báo cảnh sát, mà bắt đầu suy đoán theo một khía cạnh sâu hơn.
“Bố mẹ thằng bé là giáo viên ở Trung học Mộ Dương. Lúc trước, trong số nhiệm vụ nhánh của Học viện ma quỷ mà mình kích hoạt, trùng hợp cũng có một cái ở ngay Trung học Mộ Dương, hơn nữa cũng liên quan đến giếng nước, nếu như giếng nước trong hai chuyện này là cùng một cái, vậy thì... Hiện trường vụ án có lẽ ở ngay trong Trung học Mộ Dương.”
Trần Ca lấy điện thoại màu đen ra, trên màn hình vẫn còn một thông báo chưa đọc, hắn tiện tay ấn mở.
“Lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác nhau. Vị du khách đặc biệt thứ nhất đã rời khỏi, bạn đã đưa ra lựa chọn chính xác. Chúc mừng bạn nhận được phần thưởng! Mở khóa nhiệm vụ thí luyện ẩn: Trung học Mộ Dương! Bối cảnh là một nhánh của bối cảnh khủng bố cấp 4 sao: Học viện ma quỷ. Sau khi hoàn thành có thể mở khóa bối cảnh cấp 2 sao: Trung học Mộ Dương, đồng thời, giảm độ khó của nhiệm vụ thí luyện bối cảnh cấp 4 sao!”
“Nhiệm vụ thí luyện Trung học Mộ Dương (Chỉ số hù dọa: 2 sao): Trong bối cảnh có 4 nhiệm vụ nhánh, sau khi trải qua toàn bộ mà vẫn còn sống thì xem như mở khóa bối cảnh thành công.”
“Địa điểm nhiệm vụ: Trung học Mộ Dương.”
“Yêu cầu nhiệm vụ: Hôm nay, trước 23 giờ, đến địa điểm nhiệm vụ, sống đến trời sáng.”
“Nhắc nhở nhiệm vụ: Trong lòng mỗi người đều tồn tại một cái giếng sâu không đáy, trong giếng chôn dấu những thứ mà con người ta không dám nhớ lại, cũng không thể nói ra.”
“Đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ? Lưu ý: Nhiệm vụ thí luyện chỉ tồn tại trong vòng 24 tiếng đồng hồ, nếu như trong khoảng thời gian này không nhận, xem như bỏ qua, bối cảnh này vĩnh viễn không thể mở khóa.”
Thông báo mới trên điện thoại màu đen khiến Trần Ca có loại cảm giác trở tay không kịp. Hắn không ngờ là phần thưởng sau khi tiếp đãi du khách đặc biệt lại là nhiệm vụ thí luyện bối cảnh 2 sao.
Lần trước, ở nhà trọ Bình An, hắn đã cảm nhận được nhiệm vụ thí luyện có bao nhiêu khủng bố. So với nhiệm vụ hằng ngày cấp ác mộng còn nguy hiểm hơn nhiều, hơn nữa, nhiệm vụ lần đó chỉ là cấp 1 sao.
Lướt điện thoại xem, Trần Ca nhớ kỹ tin tức nhiệm vụ trong đầu, mỗi một chi tiết đều xem đi xem lại nhiều lần.
“Nhiệm vụ lần trước còn yêu cầu tìm kiếm hung thủ, mà lần này chỉ cần mình sống đến trời sáng là đã xem như thành công. Nhìn có vẻ không khó, nhưng dựa vào nguyên tắc trao đổi đồng giá của điện thoại màu đen, thì tính nguy hiểm của nhiệm vụ này có lẽ vượt xa Chạy trốn lúc nửa đêm.”
Miễn còn sống là được, yêu cầu quá mức đơn giản, nhưng lại khiến Trần Ca không cách nào thả lỏng được.
Nhiệm vụ thí luyện chỉ có thể tồn tại trong vòng 24 tiếng đồng hồ, không nhận, vậy thì vĩnh viễn không thể mở khóa bối cảnh. Đây cũng chính là vấn đề khiến Trần Ca khó nghĩ nhất, hắn không biết nếu bỏ qua nhiệm vụ này thì có ảnh hưởng đến bối cảnh khủng bố cấp 4 sao - Học viện ma quỷ hay không?
Tuy nhiên, dựa theo tình huống hiện tại, muốn mở khóa bối cảnh cấp 4 sao gần như là bất khả thi, mặc dù vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy có hơi đau lòng.
“Bỏ qua nhiệm vụ lần này, đồng nghĩa với bỏ qua Học viện ma quỷ, thoáng chốc tổn thất hai bối cảnh, thật sự là đáng tiếc.” Trần Ca vẫn đang cân nhắc lợi hại: “Không đi thì tổn thất hai bối cảnh, đi… Nếu như may mắn có thể sống sót, không những mở khóa được bối cảnh cấp 2 sao, mà còn hoàn thành nhiệm vụ nhánh của Học viện ma quỷ. Tòa nhà kinh dị phải liên tục đổi mới mới có thể duy trì lượng khách hàng, bối cảnh kinh dị cấp 2 sao này đến rất đúng lúc, có lẽ… Mình nên thử một chút.”
Công viên Thế Kỷ Mới sắp ngừng kinh doanh, trong vòng ba tháng, hắn muốn tạo nên kỳ tích, thì với 2 bối cảnh hiện có là bất khả thi. Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc, Trần Ca đưa ra quyết định, hắn chọn chấp nhận.
Thông báo biến mất, Trần Ca cũng không chần chừ thêm nữa, hắn gọi điện cho Từ Uyển, bảo cô ăn cơm xong thì mau chóng trở về giữ cửa, sau đó, hắn đi thẳng ra cổng công viên.
Thằng bé kia là người mở ra nhiệm vụ thí luyện tại Trung học Mộ Dương, trên người nó chắc chắn có rất nhiều manh mối.
Trần Ca chạy đến cổng công viên, phát hiện thằng bé cùng người phụ nữ đen gầy vừa ngồi lên xe bus.
“Số 14.”
Trần Ca bắt một chiếc xe, chui vào: “Đi đến trạm tiếp theo mà xe số 14 dừng.”
Hắn nhanh chóng đến trạm kế, đợi mất một phút đồng hồ, xe số 14 mới từ từ tiến đến.
Trong xe chật ních hành khách, người phụ nữ đen gầy đứng che cho thằng bé ở đuôi xe, hai người họ không phát hiện Trần Ca.
“Đi theo họ về nhà thử, nói không chừng có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.” Trần Ca cũng không vội vã đi tìm hai người họ, mà một mình đứng ở đầu xe.
Qua thêm sáu bảy trạm, số người trong xe càng lúc càng ít đi, quang cảnh bên ngoài cũng dần dần trở nên hoang vu.
Lúc sắp đến trạm cuối, người phụ nữ đen gầy cùng đứa bé trai xuống xe, hai người không đi trên đường cái, và quẹo thẳng vào hẻm nhỏ.
“Ở nơi vắng vẻ thế này à? Cũng đúng, người phụ nữ kia từng nói, trước đó, vì để chữa bệnh cho thằng bé, họ đã tìm đến rất nhiều bác sĩ, có lẽ tốn không ít tiền.”
Trần Ca đi theo sau, tiến vào ngõ nhỏ, nhưng hắn còn chưa đi được bao, người phụ nữ đen gầy cùng đứa bé trai đang đi phía trước đột nhiên bước nhanh hơn.
“Mình bị phát hiện? Hay là bọn họ né tránh những thứ khác?”
-----
Dịch: Mịii
------