Tài xế xe taxi này làm cho Trần Ca có cảm giác rất bất an. Hắn có thể nói là người quen thuộc thành phố này nhất, biết rõ những khu vực nào ở thành phố này không thể đi.
"Tài xế này không phải hiểu lầm gì mình chứ?"
Tấm đệm bị ném dưới mặt đất, rất nhanh bị nước mưa tấm ướt nhẹp.
Lúc hắn xem bài viết về truyền thuyết linh dị liên quan đến trung học Mộ Dương, Trần Ca cũng chưa biết được nó khủng bố đến mức nào, nhưng khi thấy tài xế làm như vậy, hắn bắt đầu có chút dao động.
"Nhiệm vụ tập luyện lần này chỉ yêu cầu vẻn vẹn là còn sống, xem ra điện thoại màu đen đã nói rõ, bản thân còn sống đã trở thành một loại khảo nghiệm."
Trong nháy mắt, xe taxi đã biến mất cuối con đường, Trần Ca mặc áo mưa đứng một mình ở vùng đất hoang, cảm giác toàn bộ thế giới chỉ còn một mình hắn.
Mưa rơi xuống càng lúc càng nhanh, Trần Ca kéo mũ áo mưa xuống, lấy đèn pin ra, đi dọc theo đường đất, tiến thẳng về phía trước.
Mây đen áp đỉnh, bầu trời xuyên qua chỉ có một tia sáng, Trần Ca đi tới mấy tòa nhà bên cạnh, càng đi gần đến mới phát hiện những kiến trúc này đã bị bỏ hoang rất lâu.
Những thanh sắt viền trên cửa sổ đã rỉ sát, những tấm kính cửa sổ cũng đã sớm vỡ vụn. Theo những chỗ hổng đó nhìn vào bên trong, trong phòng chất chồng đống bàn ghế nát và rác rưởi, thỉnh thoảng còn có thể thấy một số côn trùng không biết tên bay tới.
"Đến một người sống cũng không có, nơi này tà dị như vậy sao?"
Trước đó hắn đã hỏi thăm cô của Phạm Úc nên đối với hoàn cảnh xung quanh của trung học Mộ Dương cũng có chút am hiểu.
Không tìm thấy người nào để hỏi đường, hắn chỉ có thể căn cứ vào ký ức, đi về phía chỗ hoang vu, vắng vẻ tìm hiểu.
Vì trời mưa, con đường lầy lội, hai bên đường đều là những cây cối có hình thù kỳ quái. Có là là do rất lâu rồi không có người chăm sóc nên một số cây đã rủ dài đến mặt đường.
"Mảnh đất trung học Mộ Dương này trước đây là một khu lò thiêu, mặc dù không sạch sẽ nhưng chắc chắn sẽ có đường cho xe ra vào. Còn đường này càng đi càng hẹp, xe cộ rất khó ra vào, có phải mình đã đi nhầm đường rồi không?"
Mưa vẫn rơi không giảm, tốc độ đi của Trần Ca càng lúc càng chậm: "Nếu là lạc đường thì không tốt rồi. Cứ đi đến cuối con đường này mà vẫn không nhìn thấy trung học Mộ Dương thì mình cứ dựa vào đường cũ quay về, từ bỏ nhiệm vụ lần này."
Hắn cứ đi thẳng về phía trước suốt ba mươi phút, tại cuối con đường, hắn thấy được mấy bảng hiệu bị đẩy ngã, còn có rào chắn bằng gỗ.
"Đều bị rêu xanh mọc kín, xem ra là đồ vật từ mấy năm trước." Trần Ca dựng một bảng hiệu lên, chữ trên bảng hiệu đã bị mờ, không rõ, hắn dùng đèn pin soi một lượt: "Vì sao chỉ có cái này một mặt bị rêu xanh mọc kín, mặt bên kia cũng đâu có chôn sâu dưới đất? Không lẽ là do ánh mặt trời chiếu vào, hay là gần đây có người tới đây, di dời bảng hiệu và hàng rào này?"
Hắn dừng chân, lấy điện thoại di động ra xem thời gian: "Đã gần tám giờ, nơi làm nhiệm vụ còn không tìm thấy. Hiện tại tin tức tốt duy nhất là điện thoại chưa bị mất sóng, không cần phải lo không thể liên hệ với bên ngoài."
Bầu trời ban đêm khi mưa sẽ cực kỳ tăm tối, xung quanh chỉ có một ánh sáng duy nhất là từ đèn pin của Trần Ca : "Bảng hiệu và rào chắn đều nằm ở đây, kỳ quái hơn là gần đây có người lật qua lật lại những vật này. Cực kỳ khả nghi."
Trần Ca lấy tấm bảng gỗ ra phía trước bụi cây, lại đi vào trong thêm mười mấy mét, cảnh tượng trước mặt rốt cuộc cũng thay đổi.
Một loạt hàng rào chắn bằng gỗ không trọn vẹn nằm ở phía bên trong rừng cây, một số rào chắn vụn vặt lẻ tẻ dựng thẳng phía trước mấy tòa nhà thấp bé.
"Đây chính là trung học Mộ Dương?"
So với học viện tư thục Thành Tây thì trường này quá là keo kiệt. Tổng diện tích đoán chừng chỉ bằng một phần ba học viện tư thục Thành Tây.
Trần Ca ném tấm bảng gỗ trong tay đi, không vì nơi này chỉ là một khu nhỏ mà phớt lờ. Hầu hết những khu nhỏ thế này lại không phải là chuyện tốt. Tuy chỗ cần phải tìm hiểu không ít đi, nhưng nếu đối ứng thì những chỗ có thể ẩn thân, trốn tránh cũng giảm đi nhiều.
Trần Ca vượt qua rào chắn, chính thức tiến vào trung học Mộ Dương.
Hắn liếc mắt nhìn một lượt, toàn bộ ngôi trường đều thu vào mắt.
Chỗ gần cửa chính là nơi dạy học. Nơi này giống như từng xảy ra vụ cháy nghiêm trọng, tường bị cháy đen, nhiều chỗ nứt ra, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Bên trái khu dạy học là ký túc xa, có thể là do trong trường khá ít người nên ký túc xá chỉ có hai lầu, cũng không có mấy gian phòng. Bên phải cũng là ký túc xá, cũng có hai lầu, nhưng nhìn từ phía bên ngoài, kiến trúc nhà này hẳn là được bảo tồn hoàn hảo nhất.
Đằng sau khu dạy học là một thao trường gập ghềnh, bên cạnh có dựng hai khung bóng rổ cũng với mấy bàn bóng bàn.
Bố cục kiến trục trung học Mộ Dương chính là như vậy, cũ nát, đơn sơ, mặc dù nó cũng có rất nhiều truyền thuyết kinh dị nhưng bản thân trường này thì không có bất kỳ khu vực nào nổi bật. Trần Ca thậm chí hoài nghi, nguyên nhân chính của việc trường học đóng cửa cũng không phải do sự việc kinh dị mà là do kinh doanh không nổi.
Từ sau lúc đó, Trần Ca ngược lại càng tỉnh táo, nhập gia tùy tục, hắn luôn có thể điều chỉnh tâm tình của mình rất nhanh.
"Bốn nhiệm vụ chi nhánh đầu ở trung học Mộ Dương là bút tiên, gian phòng thứ 5 ở nhà vệ sinh, giếng sâu và phòng học bị cấm. Muốn mở 100% tràng cảnh thì bốn nhiệm vụ chi nhánh đầu này không được bỏ qua." Lần trước nhận nhiệm vụ tập luyện, bởi vị độ hoàn thành nhiệm vụ của Trần Ca vượt qua 95%, cho nên mới được thưởng thêm đạo cụ ẩn dấu - Thông báo tìm ngươi của Vương Kỳ, cũng chính đạo cụ này giúp hắn tăng độ hảo cảm với Tiểu Tiểu, được bọn họ đồng ý.
Hắn biết rõ độ hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, nhưng nói dễ làm khó, bốn nhiệm vụ chi nhánh này, tùy ý lấy một cái đều có thể so sánh với nhiệm vụ ác mộng chớ nói chi là trong một đêm liên tục khiêu chiến
Bây giờ còn chưa qua 12h đêm, không phải thời điểm mấy thứ bẩn thỉu hoạt động mạnh nhất. Mình đi xem bốn chỗ này trước, nếu như không cách nào hoàn thành thì bỏ đi cũng còn kịp." Trần Ca nhét búp bê vào trong ngực, cầm theo búa tiến vào khu dạy học.
Mặt ngoài của vách tường bị cháy đen, mấy năm trôi qua, vết tích của vụ cháy vẫn còn rõ ràng.
"Cả tòa nhà này đều bị đốt cháy, có khi nào có quan hệ với nơi hỏa thiêu trước đây không?" Động tác của Trần Ca rất nhẹ, trong lòng hắn nhớ rõ nhắc nhở nhiệm vụ trong điện thoại, cuối hành lang có một phòng học dán giấy niêm phong. Từ xưa đến nay chưa từng có ai đi vào, nhưng đến tối, trong phòng học lại người người nhốn nháo.
"Cha của Phạm Úc cũng vì tiến vào phòng kia mới gặp bất hành, căn phòng kia rất có thể chính là khởi nguồn của tất cả các chuyện kinh dị trong trung học Mộ Dương." Trong đầu Trần Ca hiện lên tấm ảnh chụp chung kia, nói không chừng tối này hắn cũng phải ở cùng với mấy người đưa lưng về phía ống kính kia, cũng không biết có nhìn thấy mặt quái vật rồi đứng ngây người cả đêm hay không.
Tất cả phòng học đều bị khóa lại, cửa sổ đóng chặt, Trần Ca chỉ có thể cầm đen pin ghé vào cửa sổ đi đến.
Mấy phòng học trước mặt không có gì khác thường, mãi cho đến phòng học cuối hành lang kia, Trần Ca chợt cảm thấy có chút kỳ quái.
Căn phòng này tựa như bảo tồn gần như hoàn hảo, giống như vụ cháy lớn đó không lan đến đây. Điều làm cho Trần Ca cảm thấy không thích hợp nhất là trên cái bàn học chính giữa phòng kia, có bày biện sách vở và giấy bút, thật giống như tại chỗ này, gần đây có người lên lớp.
----
Editor: Jamie