Thân thể xiêu vẹo, đồng phục đầy vết bẩn, mặt tái nhợt, trên miệng giống như đang lẩm bẩm cái gì.
Trên mặt ba cô gái đầy vẻ hoảng sợ, cầu xin, cơ thể của họ dường như hòa vào cái ghế tựa.
Ánh mắt Trần Ca hết nhìn vào gương lại nhìn về phía cửa ra vào của phòng thay đồ, hắn cảm thấy lạnh cả người. Cách đây không lâu, hắn còn đẩy cái ghế kia, lại còn đến gần quan sát nó.
"Đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc gần với nữ quỷ như vậy?"
Hắn rùng mình một cái, đi về phía cửa phòng, bước chân càng lúc càng nhanh.
Hắn không ngừng bước đến gần, mấy cái ghế chắn trước cửa dường như cũng dịch chuyển về phía trước, cùng lúc đó, tất cả tủ trong phòng thay đồ cũng phát ra những tiếng vang rất nhỏ.
Từ lúc hắn đọc lên hai chữ "Trương Nhã”, toàn bộ phòng vũ đạo đều xuất hiện biến hóa, tựa như cái tên đó không được nhắc đến ở đây.
"Tấm gương kia chỉ soi sáng lối ra vào của phòng thay đồ nữ, nói không chừng trong phòng thay đồ nữ còn giấu đồ vật gì khinh khủng hơn, nhất định phải rời đi."
Hắn nghĩ như vậy cũng có đạo lí riêng của mình, tủ sắt trong phòng thay đồ phát ra tiếng vang, giống như có đồ vật gì đó muốn chui ra ngoài.
Cầm búa trong tay, Trần Ca chạy nhanh đến cửa, một cước đá ngã mấy cái ghế. Hắn muốn xông ra ngoài, nhưng bả vai hắn giống như bị thứ gì đó níu lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía tấm gương, trong mặt gương, trên vai của mình có hai cánh tay thon nhỏ trắng xanh đang đặt trên đó.
Không nói hai lời, Trần Ca quay người nện xuống một búa!
"Ầm!"
Búa đập mạnh vào chỗ phía trên lưng dựa của cái ghế, ngay lập tức ghế xuất hiện một vết nứt.
Bên tai văng vẳng như có tiếng phụ nữ thét lên, hắn nhìn vào trong gương có thể thấy nữ sinh ngồi trên cái ghế kia dùng ánh mát oán độc nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, cánh tay gắt gao muốn bắt lấy bờ vai của hắn, giống như muốn kéo hắn ngồi xuống ghế.
"Cô ta làm như thế là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ cần ngồi lên cái ghế này sẽ thay thế cô ta trở thành linh hồn bị vây trên cái ghế sao?"
Sức kéo phía sau lưng càng lúc càng lớn, một đôi tay tái nhợt đang cố sức kéo hắn lại, muốn đẩy hắn vào bên trong phòng thay đồ nữ. Điều hỏng bét hơn là ngay vào lúc này, trên hành lang cũng vang lên những âm thanh "binh binh" kỳ quái. Mấy giây sau, lại có một cái ghế xuất hiện trong phòng vũ đạo.
"Cứ có cảm giác là đã xài hết vận khí ở cái chỗ quỷ quái này thì phải, trước kia hình như chưa từng có duyên với phụ nữ như vậy!" Trần Ca cũng không nhịn nổi nữa, hắn không chạy trốn, mà chủ động quay người, một tay đè chặt thành ghế, tay kia vung búa lên đập mạnh xuống ghế!
Vừa rồi hắn có để ý thấy chỉ cần mình đập lên ghế, tạo thành vết nứt, thì vẻ mặt của nữ sinh đang ngồi trên cái ghế đó lập tức thay đổi, trực tiếp bỏ xuống lớp ngụy trang, từ đau khổ chuyển sang oán hận.
Thông qua biến hóa trên mặt của nữ sinh, Trần Ca có thể đoán được, mấy cái ghế này hẳn là vật mà bọn họ ký thác linh hồn, vậy thì nó cũng giống như bọn Tiểu Tiểu.
"Phải hủy đi vật này, cho dù không thể giết chết thì ít nhất cũng làm bọn họ bị thương."
Xung quanh có một sức mạnh muốn cưỡng ép hắn ngồi lên ghế, nếu là tay mơ, chưa từng trải qua chuyện như vậy thì đã sớm bị hù dọa, xụi lơ trên mặt đất, mặc cho bọn họ bày bố.
Đáng tiếc bọn họ lại gặp phải Trần Ca, ông chủ Tòa nhà kinh dị mấy ngày trước còn “qua đêm” với một tên hung thủ giết người. Không phải hắn không sợ, chỉ là lần lượt gặp nhiều thứ ngoài ý muốn, cho nên năng lực chịu đựng đối với nỗi sợ của hắn ngày càng tăng cao. Cho dù bị kinh sợ vẫn có thể ra quyết định sáng suốt, vững vàng như cũ.
"Ầm!"
Trần Ca đập nát cái ghế tựa ở ký túc xá, cầm chân ghế lên vung mạnh về phía mấy ghế khác. Hình ảnh phản chiếu trong gương khá là đặc sắc, nhưng hiện tại Trần Ca cũng không có tâm trạng để ý đến mấy thứ này.
Hắn chỉ dùng mười mấy giây để phá hư một cái ghế. Khi hắn chuẩn bị phá cái ghế thứ hai thì trên cổ giống như bị thứ gì ghìm chặt.
Ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương, từng ngón tay tái nhợt đang bóp chặt cổ hắn, đối phương giống như là thẹn quá hoá giận, từ bỏ ý nghĩ mang hắn ngồi lên ghế, định bụng giết quách hắn cho xong.
Tình huống có biến, Trần Ca không chỉ không thả chậm động tác trong tay, mà thoáng chốc càng thêm hung ác. Hắn vác cái ghế lên, đập mạnh vào vách tường, mỗi khi cái ghế vỡ ra những mảnh nhỏ, sức ép trên cổ hắn cũng dần biến mất.
Cho đến khi ba cái ghế vỡ thành từng mảnh nhỏ, sức ép trên cổ hắn đã biến mất không còn gì.
"Những vật này giữ lại cũng chỉ là tai họa, một hồi nữa ta sẽ đốt hết chúng, để mấy nữ sinh hoàn toàn siêu thoát." Trần Ca đứng dựa vào tấm gương trong phòng vũ đạo, thở phì phò, cổ của hắn vẫn còn lưu lại dấu vết bị siết.
"Vừa rồi đánh nhau gây tiếng động lớn như vậy, chắc chắn kẻ đi theo đằng sau mình sẽ tới. Mình phải mau chóng rời đi, dù sao đôi giày đỏ cũng không có ở đây." Trần Ca không muốn dừng lại ở phòng vũ đạo thêm nữa, nơi này thực sự cổ quái. Âm thanh phát ra từ mấy cái tủ sắt trong phòng thay đồ càng lúc càng lớn, đó căn bản không phải là âm thanh do gió tạo nên, hơn nữa... Còn có mấy thứ quái dị phát sinh. Ví dụ như màu sắc trên vách tường và mặt đất mỗi lúc một tối hơn, âm thanh “binh binh” trên hàng lang ngày càng dày đặc.
Hắn chuẩn bị rời đi, thế nhưng vừa mới bước đi, bắp chân liền bị thứ gì bắt lấy.
Trần Ca quay đầu nhìn về phía tấm gương, ba nữ sinh kia tràn ngập ác ý ngăn cản bước chân của hắn, từng ngón tay nắm lấy chân hắn, hận không thể đem từng đầu ngón tay đâm vào trong thân thể của hắn.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Ca phát hoảng, hắn cầm búa lên nện xuống mảnh vỡ của mấy cái ghế, nhưng lúc này mặc kệ hắn nện như thế nào đi chăng nữa thì mấy nữ sinh trên mặt đất cũng không buông tay.
Tiếng động quái dị trên hành lang ngày càng đến gần, những gương mặt oán độc trên mặt đất lộ ra khoái cảm trả thù. Cảm giác phòng vũ đạo giống như bị bịt kín bằng vải bố, tia sáng điện thoại không hiểu sao bắt đầu vặn vẹo. Một mùi hôi thối không biết từ chỗ nào xộc tới.
"Không lẽ bên trong trường học này còn ẩn chứa thứ khinh khủng hơn nữa sao?"
Trần Ca bị ý nghĩ của mình làm giật mình, hắn dám chạy đến ngôi trường bỏ hoang này vào đêm khuya, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn cảm thấy Trương Nhã là thứ tồn tại khủng bố nhất trong cái trường này. Hắn đến là để giúp đỡ Trương Nhã, Trương Nhã không có lý do hại hắn.
"Tình huống có biến."
Ngoài hành lang dường như có vật gì đó đang đến gần, mùi hôi thối trong không khí càng thêm nồng đậm.
Vẻ mặt ba nữ sinh trên mặt đất vô cùng dữ tợn, Trần Ca đứng tựa lưng vào gương, bàn tay luồn vào túi, ngón tay vừa chạm đến những con búp bê thì âm thanh kỳ quái ngoài cửa đột nhiên biến mất nhanh chóng, mùi hôi thối cũng dần tan biến.
"Chuyện gì vừa xảy ra? Vì sao mình cảm thấy tên ở ngoài cửa kia dường như đang sợ hãi?"
Tất cả tạp âm tại thời khắc này toàn bộ biến mất, trong phòng vũ đạo chỉ còn lại tiếng tim đập của Trần Ca.
Ánh sáng càng thêm vặn vẹo, nhiệt độ dường như giảm đi rất nhiều.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cảm giác bàn chân không còn bị trói buộc, Trần Ca cúi đầu nhìn lại, ba nữ sinh trên mặt đất đang cố gắng hết sức tránh xa hắn, hoảng hốt nhìn phía sau lưng hắn.
"Ở đằng sau mình?"
Thân thể Trần Ca cứng ngắc, trên tấm gương dài năm sáu mét kia, không phản chiếu hình ảnh của hắn, mà là một cô gái mặc đồng phục đỏ như máu, đang cúi thấp đầu.
-----
Dịch: Jamie
Biên: Mịii
------